Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tối hôm đó tại nhà Phương gia, hai vali hành lý của Ái Khuê được người làm khiên ra để trước xe. Nhìn số đồ ít ỏi làm cho những vệ sĩ Âu Dương gia nghĩ rằng vị thiếu phu nhân này không lẽ còn tính về lại nhà mẹ hay sao mà mang đồ ít vậy?
Bọn họ nào biết rằng Ái Khuê không muốn đụng bất cứ đồ gì của Phương gia cả, số quần áo này đều là tiền từ tấm séc của Hoàng Vinh - thủ hạ đắc lực chuyên mặc vest đỏ của Hàn Vũ.
“Con qua bên đó phải biết lo lắng chăm sóc cho Âu Dương nhị thiếu gia, có biết không?”
“Vâng”
Từ nãy tới giờ Phương Trấn Đông dặn đi dặn lại cô câu nói này trêи dưới không ít hơn 3 lần làm cô đáp lời như một cái máy. Đúng là nhàm chán.
“Là người Âu Dương gia con phải nhớ cái gì nên làm, cái gì không nha. Đừng có mơ tưởng mấy thứ không thuộc về mình đó” - Lý Mỹ Kỹ đã lấy lại uy phong lúc nãy, dù gì ở đây chỉ có mỗi Âu Dương Hàn Vũ, bà lớn tuổi hơn nên chắc chắn nó không dám làm gì bà rồi.
“Hình như Phương phu nhân bị nhầm gì rồi phải” - Ái Khuê bị bắt gọi Lý Mỹ Kỳ là mẹ để Thiên Trạch không nghi ngờ việc hắn nhầm lẫn nhưng tới giờ cô chỉ gọi là Phương phu nhân hắn muốn nghĩ gì thì nghĩ - “Từ nhỏ tới lớn con luôn biết bản thân mình đứng ở vị trí nào. Chỉ là có những người không từ thủ đọan lấy đồ yêu thích của người khác. Mà nếu thích lấy thì cứ lấy vì đồ dễ có được chẳng là thứ gì tốt lành”
“Mày...”
Lý Mỹ Kỳ nghe cô nói liền tức lộn gan, từ khi nào con nhỏ này không thèm sợ hãi bà nữa vậy? Nó nói như vậy lỡ như con rể vàng của bà chạy mất thì sao?
Dù Hàn Thiên Trạch không bằng Âu Dương gia nhưng bà càng thích chàng rể là ca sĩ tương lai này, sau này con gái bà sẽ là vợ nghệ sĩ nổi tiếng. Còn con nhóc Ái Khuê chỉ có thể là vợ của một tên què, chưa kể sống trong một gia đình xã hội đen như vậy không biết nó còn giữ nổi cái mạng không.
“Nếu không có chuyện gì nữa thì chúng tôi xin phép” - Hàn Vũ nhìn thấy Ái Khuê đang thiếu kiên nhẫn vô cùng vẫn phải đứng đối diễn với mụ điên kia là đủ hiểu những gì cô nói ngoài sân với mình là sự thật.
Phương Trấn Đông tới lúc này chỉ có thể cười trừ với Hàn Vũ tiễn anh lên xe, khi quay về không quên lườm Lý Mỹ Kỳ. Đúng là phụ nữ không có học thức, tưởng rằng bản thân là Phương phu nhân còn Hàn Vũ đã tàn phế thì không biết sợ sao, chỉ cần một câu nói của anh cũng đủ khiến tài chính Phương gia tê liệt, ở đó mà tối ngày bơi móc cái xấu của Ái Khuê cho hắn biết.
Nhìn hai người kia lên xe chạy mất hút mà từ đầu đến giờ cô chưa mình Thiên Trạch lấy một lần làm lòng anh ta có chút không thích. Người con gái từng nói thích mình, muốn bên cạnh mình cả đời chỉ mới một thời gian ngắn đã bén cạnh người đàn ông khác, không thèm để ý đến anh. Nếu là người đàn ông khác cũng sẽ không thích điều đó.
Hàn Thiên Trạch liên tục lập đi lập lại trong đầu câu “không sao, nó không bám dính lấy mày nữa” nhưng càng lập đi lập lại nhiều lần cáu nói đó thì hình ảnh đẹp mĩ lệ của cô trong bữa tiệc càng hiện lên trước mắt anh không thể quên được.
“A Trạch... A Trạch”
“À...ờ... anh đây”
“Dì bảo em hỏi anh có muốn vào nhà nghỉ một chút không?”
“À...hôm nay anh hơi mệt. Để khi khác vậy”
“Vâng”
Nhìn tâm trạng bất ổn của Thiên Trạch làm lòng Thục Khuê như có lửa nóng, con nhỏ khốn kiếp, mày đã đi rồi mà vẫn khiến người đàn ông của tao nhớ thương. Sao mày ngày đó không chết chung với mẹ của mày luôn đi.
Tao không cam tâm, tất cả những thứ của mày đều phải là của tao, những gì mày có là những cái tao không cần đến. Cả đời này mày chỉ có thể ở dưới chân của tao.
Nhìn sắc mặt cười có chút vặn vẹo của Thục Khuê làm cho Hàn Thiên Trạch càng không thích. Anh ta cúi đầu chào Phương Trấn Đông cùng Lý Mỹ Kỳ rồi leo lên xe chạy mất hút.
“Mẹ. Xem anh ta bị con hồ ly tinh kia hớp hồn rồi” - Hàn Thiên Trạch vùea chạy xe không xa Thục Khuê đã tức giận dậm chân thiếu điều nằm lăn lê ăn vạ.
“Không sao. Con nhỏ đó giờ đính hôn với Âu Dương gia rồi, Hàn Thiên Trạch sẽ là của con. Vợ của ca sĩ nổi tiếng sẽ là con, Hàn phu nhân sẽ là con. Con nhỏ đó không phải là đối thủ của con” - Lý Mỹ Kỳ tiến lên an ủi khích lệ cho con gái. Cả đời này con gái bà là trời, con bà không sai, chỉ có người khác sai.
“Thiệt không mẹ?”
“Thiệt. Sắp tới ba sẽ qua Hàn gia bàn chuyện đính hôn của tụi con. Đến lúc đó nó có nhớ thương cũng không làm gì được”
Bà ta nắm tay con gái cưng của mình vào nhà không quên nhìn theo hướng xe mà Thiên Trạch đã đi, những gì con gái bà muốn bà sẽ giúp nó có bằng mọi cách