Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
"Xin lỗi đã làm cháu đợi lâu"
"Không sao ạ. Cháu cũng mới tới"
Luật sư Dương Chính Quân vui vẻ ngồi xuống đối diện với Ái Khuê. Ông nhìn cô bằng ánh mắt từ ái như thể muốn thông qua cô để nhìn thấy một bóng dáng nào đó. Ái Khuê chỉ có thể im lặng cho ông ngắm nhìn, có lẽ ông đã quen biết mẹ cô từ trước, trong trí nhớ mẹ Vân Tuyết đẹp vô cùng nên bị những người đàn ông khác thương nhớ cũng là lẽ thường.
Nhưng ông nhìn Ái Khuê một lúc còn được, đằng này ông cứ nhìn chằm chằm làm cô vô cùng ái ngại. Dương Chính Quân dường như nhận ra biểu cảm cứng ngắt cô liền giả bộ ho khan để đỡ ngại ngùng. Ông vội vàng lấy một tệp hồ sơ trong cặp ra đẩy về phía cô.
"Đây là toàn bộ tài sản của mẹ con đã nhờ ta trông coi"
"Nhiều vậy sao ạ?"
Ái Khuê nhận lấy tệp hồ sơ mở ra thì bên trong không chỉ có một mà rất nhiều bất động sản, ngay cả tiền gửi trong ngân hàng cũng được 10 triệu tệ chứ không ít. Mẹ cô là phú nhị đại a, một người phụ nữ vừa đẹp vừa giàu như bà lại chịu lấy cái lão cha họ Phương hoa tâm kia, đúng là vết dơ cho cuộc đời bà mà.
"Mẹ con vốn là tiểu thư Vân gia - một trong những gia tộc lớn lúc bấy giờ. Vì tài hoa của bà nên được lão gia chủ cho thừa hưởng phần lớn tài sản của gia tộc, cũng từ đó những người Vân gia bắt đầu truy sát cô ấy và may mắn gặp ba con" - Dương Chính Quân không ngại kể cho Ái Khuê nghe về quá khứ của mẹ cô.
"Vậy Vân gia bây giờ như thế nào rồi? Còn chú vì sao lại biết nhiều chuyện như vậy?" - Câu chuyện đã bắt đầu có những tình tiết thoát khỏi nguyên bản ban đầu làm cô bây giờ không khác gì nguyên chủ, không biết cái gì về bản thân mình cả.
"Chú cũng tuèng là một thành viên của Vân gia, chú là bạn lúc nhỏ của mẹ cháu, có thể nói chú là bạn thanh mai trúc mã của mẹ cháu"
Giờ thì tới phiên Ái Khuê hoá đá nhìn ông, cái này cũng quá hư cấu rồi. Bạn thanh mai trúc mã không phải thường có tình cảm với nhau sao? Có khi nào chú ấy...
"Chú tới nay đã kết hôn chưa?" - Ái Khuê không chút nào ngại ngùng hỏi thẳng làm Dương Chính Quân có chút bất ngờ nhưng lại im lặng lắc đầu. Cô lại tiếp tục hỏi - "Chú có phải vẫn đợi mẹ con đúng không?"
Đúng như dự đoán chú ấy ngượng ngùng gật đầu, đúng là xấu hổ khi để một tiểu bối biết ông thích mẹ của mình. Ôi trời ơi, mẹ cô chắc chắn bị ma che mắt rồi mới không nhìn thấy được kế bên mình có một người đàn ông chung thuỷ tới nay vẫn chưa kết hôn để chờ bà.
Mà cũng không đúng, nếu mẹ cô không kết hôn với ba thì làm gì có cô? Không có cô làm gì có chuyện như bây giờ? Thôi lỗi do định mệnh nó vậy rồi...
"Vậy trước khi mất tích mẹ cháu đã từng đến tìm chú chưa?" -Ai Khuê nắp chặt xấp tài liệu trong tay, cô không biết từ khi nào bắt đầu có những biểu hiện giống như nguyên chủ, đặc biệt khi nghĩ đến người mẹ mất tích và rất muốn tìm được bà.
"Haizzz…chú cũng không gặp bà một thời gian dài kể từ khi lén lút đưa tài sản cho chú giữ." - Dương Chính Quân sẽ thờ dài tiếc hận cho người phụ nữ tài sắc vẹn toàn - "Mẹ cháu như bốc hơi khỏi thế giới này vậy, chú cũng tìm kiếm nhưng không được. Vì để giúp cô ấy hoàn thành tâm nguyện, từ giờ chú sẽ là luật sư đại diện của cháu, có bất cứ vấn đề gì cháu cứ liên hệ chú"
"Cảm ơn chú" - Ái Khuê cảm động nhìn ông, tuy chỉ là một người xa lạ nhưng lại quan tâm cô và cảm giác của cô khi lần đầu gặp ông không có chút nào sợ hãi hay có khoảng cách giống như thân quen từ kiếp nào.
Nhìn ánh mắt ông dịu dàng nhìn cô làm cô có lầm tưởng như người đàn ông này mới chính là ba của mình, haizzz, nhưng sự thật nếu được như vậy cũng đỡ.
Hai người tiếp tục trò chuyện với nhau về chủ đề cuộc sống và cô báo cho ông biết mình đã đính hôn với nhị thiếu gia Âu Dương gia. Tuy tiếng xấu của anh lan xa nhưng nhìn nét mặt vui vẻ hạnh phúc của cô chắc bên ngoài chỉ là lời đồn làm quá thôi.
"Thôi chết, sắp tới giờ học rồi. Cháu phải đi đây" - Ái Khuê nói chuyện say xưa, cũng may cô đã dự tính trước cài báo thức giờ đi học nên khi nó vừa báo cô đã vội vàng đứng lên cúi chào Dương Chính Quân và đưa tay ra - "Rất cảm ơn chú, lần lại gặp ạ"
"Lần sau lại gặp" - Dương Chính Quốc cũng lịch sự đứng lên bắt tay cô và đi ra khỏi quán cà phê trước.
Ái Khuê không vội ra liền mà cất kĩ tệp hồ sơ trong cặp, đây là toàn là tiền đó, không thể để mất được đâu. Kiểm tra cặp sách đầy đủ rồi cô ôm balo vào trong lồng. Đi ra khỏi quán nhanh chóng đã có chiếc taxi đến đón cô.
Ánh nắng ban trưa gây gắt chiếu lên khuôn mặt xinh đẹp của Ái Khuê, làn váy dài được gói thổi tung bay tạo nên một cảnh tượng xinh đẹp mà người qua đường không khỏi bị mê hoặc đứng lại nhìn thêm một chút.
"Nhìn kìa. Tiên nữ"
"Con gái nhà ai đẹp vậy trời"
Hàn Thiên Trạch lúc này đang ở bên quán cà phê đối diện nên nhìn thấy rõ cảnh tượng này, bên trong quán bao nhiêu thanh niên không tiết lời khen ngợi làm hắn vô cùng khó chịu. Từ một tháng trước đến nay cô đối với hắn vô cùng lạnh nhạt, lúc đầu chỉ nghĩ là cô lạc mềm buộc chặt nhưng xem ra là không phải.
Nhìn cô bình tĩnh ngồi lên chiếc xe hơi rồi đi khuất dần mà trái tim hắn như bị một ai đó khoét sâu một lỗ, cái cảm giác như mất đi thứ gì rất quan trọng, rất trống vắng.