Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Chết rồi, thẻ của em mất rồi”
“Sao lại như vậy, em có để quên ở đâu không?”
Nhìn thấy Thục Khuê bắt đầu diễn trò mà Hàn Thiên Trạch đang không biết chuyện gì kia đã vô tình thành khách mời trong vở diễn của cô ta. Ái Khuê cũng thừa biết chuẩn bị diễn ra cái gì rồi nên chỉ giúp nó có thêm chút màu sắc thôi.
“Lấy tôi mẫu này...mẫu này...mẫu này. Tất cả đều gói lại hết cho tôi” - Ái Khuê bắt đầu diễn tròn vai nhà giàu mới nổi mua muốn hết cả một quầy trang sức trong tiệm rồi nhìn Thu Minh - “Mấy mẫu mình chọn cậu thấy kiểu nào được thì đem mang về cho bác nha, coi như mình tặng sinh nhật”
“Trời ơi mình yêu cậu chết mất” - Thu Minh ôm lấy Ái Khuê cọ cọ trêи vai nói nhỏ - “Có chuyện gì à?”
“Lát cậu sẽ biết”
Đúng như Ái Khuê nói, hai kẻ đứng trước cửa tiệm thu hút không ít ánh nhìn của mọi người. Ban đầu để diễn tròn vai Thục Khuê lục lọi khắp người, túi xách mang theo cũng đổ hết đồ ra đất. Hàn Thiên Trạch sợ cầm nhần của cô ta cũng tự lục khắp người nhưng vẫn không có.
“Rõ ràng lúc nãy vẫn còn mà. Sao chỉ mới ngã một cái thôi mà đã mất rồi” - Thục Khuê vừa nói câu đó thì mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Ái Khuê, dù gì cô mới mạnh tay mua một số lượng lớn trang sức đắc tiền mà, tiền đâu mà cô dám chi mạnh như vậy.
“Ý cô là gì? Ý cô muốn nói Tiểu Khuê nhà tôi lấy à?” - Thu Minh chóng nạnh nhìn người con gái đang giả bộ yếu đuối dựa vào người Hàng Thiên Trạch mà tức muốn ngứa răng.
“Không có...híc...Chị không có vu khống em đâu Ái Khuê. Chỉ là có thể lúc nãy nó vô tình rơi vào túi của em mà quen nói với chị. Có thể trả cho chị không?”
“Cô nói tôi giữ thì chắc chắn tôi sẽ giữ sao?”
“Chị biết em ghét chị nên không muốn trả. Nhưng chị sẽ không trách em, chỉ cần em giúp chị thanh toán sợi dây chuyền phải mua cho mẹ là được”
Thục Khuê nói như vậy làm những người bên ngoài cửa hàng nghe được liền bàn nhau về Ái Khuê, chỉ trỏ tùm lum làm Thu Minh muốn chạy ra ngoài đó giáo huấn cho họ một trận nhưng bị Ái Khuê cảng lại.
“Nói tôi giữ của cô?” - Ái Khuê không nhiều lời trực tiếp đổ hết đồ trong balo xuống đất ngay trước mặt mọi người - “Nhìn xem có cái thẻ đó của cô không?”
Mọi người từ nhân viên đến người hóng chuyện lại bắt đầu bàn tán vì trong balo của cô không có bất cứ thứ gì ngoài sách và viết cả, vậy không phải cô gái này đang vu khống người mà cô gọi là em gái đó sao?
“Không thể nào!” - Thục Khuê nhìn thấy kế hoạch của mình vậy mà bị phá, trước mắt không có cái thẻ nào cả liền chạy qua lật từng trang tập nhưng đều không có - “Rõ ràng là...”
“Là cái gì?”
“Không...không có gì”
Thục Khuê xém chút nữa là nói hớ miệng nên danh chóng im lặng. Không thể nào cái thẻ bỏ trong đó không cánh mà bay được, hay nó biể nên ném đi chỗ khác rồi. Mày hay lắm con khốn.
“Chị xin lỗi vì đã hiểu lầm em nha. Vì bình thường ba cho tiền tiêu cũng không nhiều, em lại mới về làm dâu nhà người ta mà đã có số tiền lớn để tiêu vậy rồi nên chị tưởng...”
Cô ta lại tiếp tục diễn trò trước mắt mọi người. Dù gì đây là quyển tiểu thuyết đầu tiên Ái Khuê viết nên các tình huống trong truyện không quá phức tạp, người ngoài cho đến nhân vật chính đều chỉ giải quyết các tiểu xảo nhỏ của con nít.
Câu nói của Thục Khuê một lần nữa lại đem đến sự bàn tán của mọi người. Một người bình thường không có nhiều tiền thì lấy đâu ra nhiều tiền để tiêu như vậy?
“Ai nói là không mua nổi đồ ở cửa hàng này?” - Lúc mọi người đang bàn tán thì giám đốc chi nhánh đã tới, vừa nghe tiểu thư đến kiểm tra cửa hàng ông lập tức đánh xe tới đây. Mới tới đã nghe bàn tán không hay rồi - “Cô ấy là chủ cửa hàng này, lấy đồ của cửa hàng cũng phải xin phép mấy người sao?”
Đám người nhiều chuyện vừa thấy người nhìn biết là có tiền có quyền nhanh chóng tản đi hết mà Thục Khuê đang khϊế͙p͙ sợ khi nghe cửa hàng yêu thích của mình là của đứa mình ghét nhất liền trợn tròn mắt. Hàn Thiên Trạch không muốn bị mất mặt cũng lôi cô ta rời đi.
“Chị dâu. Em trở lại rồi nè” - Nhìn hai người đó đi khuất Vũ Trạch lúc này mới xuất hiện cười tỉm tĩm - “Em đã quẹt sạch tiền trong thẻ rồi”
“Làm tốt lắm” - Ái Khuê nhận lại tấm thẻ bẻ đôi rồi vứt bỏ, nhìn mấy người nhân viên - “Từ giờ trở đi cửa hàng này không tiếp hai người họ nữa, nghe rõ chưa?”
“Dạ rõ”
Mấy người nhân viên trong cửa hàng không ngờ cô gái trẻ trước mặt lại là bà chủ chưa từng gặp mặt. Lại nhìn cách lúc nãy hai người nói chuyện là biết có thù với nhau rồi. Dù bà chủ không dặn nhưng mấy cô cũng sẽ tự biết mà không tiếp để tránh làm bà chủ không vui, công việc này rất nhàn mà lương lại cao, nếu bị mất việc thật sự rất uổng phí.