Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tối hôm đó khi khi Thục Khuê trở về Phương gia thì điện thoại cô ta nhận được một thông báo chính là trong ngày hôm nay thẻ của cô ta đã quét sạch một triệu tệ. Nhìn số tiền tiêu mà Phương Trấn Đông cho cô bây giờ không còn một đồng liền tức giận quăng bể điện thoại.
“Con khốn Ái Khuê, mày chờ đó, tao sẽ không để mày yên đâu”
Dù cô ta chửi rủa như thế nào thì Ái Khuê làm sao nghe được. Vì sớm biết cô ta cầm không phải thẻ đen trong truyền thuyết nên Ái Khuê mới không kiên dè quét sạch.
Phương Trấn Đông cũng có thẻ đen nhưng dù thương Thục Khuê đến đâu ông ta cũng sẽ không cho con gái cưng chiếc thẻ quyền lực đó đâu, ngược lại chỉ cho cô ta một số tiền đủ lớn để mua sắm, tiêu xài mà thôi. Bây giờ quét sạch rồi xem cô ta ăn nói thế nào với Phương Trân Đông.
Ái Khuê ôm tâm trạng xem trò hay đi về nhà nhưng ngôi nhà hôm nay nhìn có chút không thích hợp cho lắm.
Đèn từ ngoài cổng đến phòng khác đều tối đen, người làm cũng không thấy đâu cả, nhìn không khác gì là nhà ma. Không lẽ mọi người đi đâu hết rồi sao?
Cô ôm tâm tình không tốt di lên lầu, vậy là tối nay có khả năng phải nhịn ăn nữa rồi, biết vậy lúc nãy rủ Thu Minh và Vũ Trạch đi ăn cùng thì hay rồi.
Đi đến trước cửa phòng mình Ái Khuê không quên liếc nhìn cửa phòng đối diện của Hàn Vũ thì thấy cửa vẫn còn đang mở hờ. Vì tò mò mà cô đi lại xem như thế nào, dù sao lần trước chỉ mở cửa giúp anh chứ cô vẫn vào bao giờ.
Vừa nhìn vào khe cửa Ái Khuê đã thấy Hàn Vũ nằm bất tỉnh trêи sàn nhà vội vàng tung cửa chạy lại.
“Anh có làm sao không?” - Ái Khuê thử lay tỉnh anh nhưng không được, bàn tay cô vô tình chạm vào má của anh - “Sao anh nói thế? Bị phát sốt rồi sao? Sao không có ai vậy?”
Ái Khuê biết người nhà giàu thường có bác sĩ riêng khám bệnh để không để lộ thông tin bọn họ ra ngoài. Nhưng anh bệnh đến mức không có một người bên cạnh thì không thể nào tin được.
Cô nhanh chóng nhìn thấy phòng ngủ của anh bên cạnh liền đỡ anh dậy đi về giường. Nhưng phải nói là anh quá nặng đi, hai chân của anh lại mất cảm giác mà xụi lơ nên Ái Khuê chỉ có thể một mình xoay sở mà thôi.
Không biết phải mất bao lâu cô mới đặt được Hàn Vũ lên giường, cả một vudng lưng của Ái Khuê vì tốn quá nhiều sức mà ra mồ hôi ướt đẫm. Cô lại tiếp tục đi tìm xung quanh xem phòng tắm ở đâu để lấy nước lau người cho anh.
Khi đi qua phòng khách nhỏ trong phòng của anh thì cô phát hiện một kim tiêm có chất màu vàng trong suốt đang nằm lăn trêи mặt đất. Có lẽ lúc nãy anh tính tiêm thứ này vào người nhưng vì hoa mắt chóng mặt nên nó chỉ có thể nằm lăn dưới đất mà thôi.
Ái Khuê mang nó đi kiếm thao và đổ nước ấm cùng một chiếc khăn lông mềm rồi mới quay lại giường của Hàn Vũ.
Bình thường khi con người phát sốt là do bên trong cơ thể đang bị lạnh nên phải dùng nước ấm lau người để hạ sốt.
Ái Khuê mắt không chớp tim không đập cởi từng cúc áo trêи người anh, nới lỏng thắc lưng cho anh dễ thở rồi bắt đầu nhúng khăn lau khắp người cho anh.
Lau được một lúc cô lại kiểm tra cơ thể của Hàn Vũ nhưng không đỡ hơn lúc nãy bao nhiêu cả, phải làm sao bây giờ? Nếu liên tục sốt cao như vậy chỉ có thể đi bệnh viện nhưng chưa có sự cho phép của anh ấy lỡ như có thông tin bí mật nào bị phát tán phải làm sao.
Trong lúc bối rối Thanh Nguyệt mới nhớ đến ống tiêm có chất màu vàng kia. Có khi nào là nó giúp cho Hàn Vũ hết sốt không? Nhưng cô cũng đâu phải y tá hay bác sĩ mà biết tiêm thuốc cho bệnh nhân.
Nhìn thấy Hàn Vũ phát sốt không một chút kêu rêи, trêи trán anh ấy bây giờ xuất hiện mồ hôi lấm tấm, chắc là anh khó chịu lắm.
Thanh Nguyệt không còn cách nào khác liền phải làm liều. Học theo những clip dạy cách tiêm trêи mạng cô bắt đầu xé một đoạn vải buộc bắt tay anh lại. Đường gân máu trêи tay bắt đầu lộ rõ, Ái Khuê cố gắn bình tĩnh tiêm vào cổ tay của anh.
Dù cô bắt ven có sai đi nữa thì thuốc cũng đã vào người anh rồi, cầu mong nó sẽ hết tác dụng.
Ái Khuê không dám ngủ mà chỉ nhìn chằm chằm vào Hàn Vũ. Để giúp cơ thể anh mau chóng hạ nhiệt cô lại tiếp tục thay nước mới rồi lau người cho anh. Liên tục nhiều lần cô mới nhìn thấy chân mài của anh dãn ra liền thở phào nhẹ nhõm.
Lần cuối kiểm tra cho anh trước khi trở về phòng nhưng mi mắt của cô đã nặng trĩu, mấy hôm liền thức khuya để viết tiểu thuyết lại thêm nay nay phải lo cho anh làm cô mệt mỏi nằm tiếp luôn bên cạnh anh.
Khung cảnh hai người nằm chung một chiếc giường, Hàn Vũ vô tình trở người đặt một bàn tay lên eo của Ái Khuê. Cảm giác ấm áp từ căn phòng xua đi cái lạnh của mùa đông vừa sang.