Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Đồ Tô bước nhanh chạy đến tiền thính đem Quan Trung gọi, dẫn hắn đi vào chỗ vắng vẻ ở tây viện, lặng lẽ đem nghi vấn trong lòng nói ra. Quan Trung vừa nghe cũng quá sợ hãi, nhất thời hối hận đến đấm ngực dậm chân: “Ai nha, này phải làm thế nào cho phải! Đều do tiểu nhân không cẩn thận, tiểu nhân lúc ấy cũng đã quên mất chuyện này!” Đồ Tô thở dài một tiếng, hiện tại nói cái gì nữa cũng đã chậm. Chỉ có thể suy nghĩ cách đi bổ cứu, nhưng nàng không có khả năng hiện tại chạy đến Vân Châu đem thi thể Giang Ninh Hữu đào ra nhổ cái đinh đi, cho dù nàng có thể lúc này chắc chắn cũng sẽ khiến cho mọi người hoài nghi. Đồ Tô cúi đầu trầm tư suy nghĩ, Quan Trung cũng gấp đến độ giống kiến bò trên chảo nóng, lẩm bẩm: “Nếu công tử ở thì tốt rồi, tốt xấu có một người thương lượng.”
Đồ Tô hít một hơi thật sâu, khi vừa nghe nói chuyện này, nàng là vạn phần sốt ruột, hiện tại lại chậm rãi tỉnh táo lại. Hiện đại còn có nhiều án sai như vậy, hơn nữa cổ đại là ở thời kỳ khoa học kỹ thuật điều tra không phát đạt. Cho dù đến thời điểm cuối cùng, nàng chính là không thừa nhận thì làm sao chứ? Chỉ dựa vào hai cái đinh có thể định tội nàng sao? Nhân chứng vật chứng đâu?
Nàng cân nhắc sau một lúc lâu, lại phân phó Quan Trung nói: “Ngươi hôm nay phải đi Quan Hà thôn đi một chuyến, đem nơi này cẩn thận xem xét một lần, nếu có chút chứng cớ bất lợi lúc này đốt hủy, nhớ rõ nhất định phải hoàn toàn.”
Quan Trung lên tiếng đáp liền muốn rời đi, Đồ Tô vội gọi hắn lại phân phó nói: “Ngươi không thể cứ như vậy liền đi, đừng làm cho người ta nhận ra ngươi, ngươi hóa trang thành một người bán hàng rong hoặc là người nhặt mót.” (người nhặt mót: giống như người nhặt ve chai)
Quan Trung cười nói: “Cái này tiểu nhân cũng nghĩ tới, tiểu thư cứ việc yên tâm.” Đồ Tô gật đầu, vẫy tay ý bảo hắn có thể đi.
Đồ Tô nghĩ nghĩ, lại xoay người ra cửa tìm Quan Mao Quan Văn trở về, nói là có việc thương lượng. Nàng nổi lên một chút cảm xúc trước mặt người cả nhà, vẻ mặt ủy khuất đem tin tức Quan Minh Châu trạng cáo mình giết cha nói ra.
Quan Mao vừa nghe không khỏi trợn mắt trợn lên, vỗ bàn mắng to nói: “Quả nhiên không hổ là vợ bé dưỡng, đang êm đẹp lại tới vu hại Đại muội!” Lâm thị lại dung nhan đại biến, môi run nói không ra lời.
Quan Văn cũng là vẻ mặt sợ hãi, vội hỏi nói: “Đại muội, nay chúng ta nên làm cái gì bây giờ?”
Đồ Tô làm bộ trầm ngâm sau một lúc lâu, nói: “Còn có thể làm sao bây giờ? Ta tin tưởng trời xanh có mắt, nhất định sẽ không oan khuất người tốt, cũng sẽ không bỏ qua người xấu. Đến lúc đó quan phủ thẩm án, các ngươi chỉ cần ăn ngay nói thật là được.”
Quan Văn cúi đầu tinh tế nhớ lại tình hình ngày ấy, Quan Mao cũng cố gắng suy nghĩ. Nhưng hai người trừ bỏ bị đánh thống khổ cũng không nghĩ được gì.
Đồ Tô giỏi am hiểu ý người nói: “Đại ca Nhị ca, các ngươi lúc ấy bị cha đánh cho nằm trên giường không dậy nổi, chuyện về sau các ngươi cũng không biết. Nghĩ không ra cũng là bình thường, ta lại nói cho các ngươi nghe một chút.”
Quan Mao vội hỏi: “Về sau lại đã xảy ra chuyện gì?”
Đồ Tô vẻ mặt đau kịch liệt thở dài nói: “Sau đó ta chăm sóc các ngươi ngủ xong, liền đi nghỉ tạm. Nhị thẩm lại đến nói cho ta biết, ta tới quá muộn, tất cả phòng trống trong nhà đều bị người chiếm. Ta đã nói ‘Ta đây đi nhà Tề thẩm cùng tỷ muội Xuân Hồng chen chúc là được,’ ai ngờ, Nhị thẩm lại oán trách ta không hiểu chuyện, nói ta là người để tang, có thể nào chạy lung tung đến nhà người khác chứ. Sau đó liền nói trong nhà còn có một phòng củi trống. Lòng ta nghĩ, dù sao cũng chỉ một đêm chấp nhận một chút cũng không sao. Vì thế ta liền đi theo Nhị thẩm đi sài phòng. Ngày ấy, ta bởi vì lo lắng thương thế của hai ca ca, lại nghĩ nương còn có bầu, nếu là đã biết sẽ như thế nào, cho nên lăn qua lộn lại vẫn ngủ không được.” Người một nhà không khỏi lại nhớ lại tình hình ngày ấy, trong lòng đều có chút đau đớn kịch liệt.
“Sau lại thật sự mệt nhọc, liền mơ mơ màng màng đã ngủ, ngủ thẳng đến nửa đêm đột nhiên cảm thấy miệng khô lưỡi khô, thần trí mơ màng, trong phòng có một chút ngọt hương như có như không, ta lúc ấy hoảng sợ, muốn lớn tiếng la lên, nhưng lại phát hiện yết hầu giống bị ngăn lại vậy, không phát ra thanh âm được. Ta chỉ đành giãy dụa đứng lên tìm nước uống, may mắn ta ngủ không quen, phát hiện sớm, bằng không ngay cả đứng dậy đều khó khăn. Chờ sau khi ta đứng lên, lại đột nhiên phát hiện sài phòng thế nhưng cháy, ta lúc ấy sợ tới mức không biết làm sao, vội vàng một bên cứu hoả một bên dùng sức gõ cửa. Cũng không biết sao, đêm đó khả năng bởi vì mọi người cả ngày vội vàng làm tang sự của gia gia đều quá mệt mỏi, vỗ đã lâu mới có người lục tục thức dậy… Sau đó mọi người cùng nhau vội vàng bận rộn cứu hoả.”
Quan Văn cắn răng nói: “Ta trước kia nghe nói qua trên đời có một loại kêu mê hương gì đó, Đại muội nói vậy trúng chính là cái kia. Chính là ngươi về sau sao lại không nói cho chúng ta biết chứ! Người kê đơn kia là ai?”
Đồ Tô cười khổ một chút, lau ánh mắt nói: “Ta vốn là muốn nói, nhưng khi ta biết chân tướng xong liền nhịn xuống không nói, đã xảy ra loại sự tình này ta cũng chỉ có thể tự nhận không hay ho, nếu không truyền ra người đời lại xem cả nhà chúng ta như thế nào…” Quan Văn Quan Mao kinh hãi, vội hỏi là chuyện gì.
Lâm thị lúc này đã muốn hòa hoãn lại vội chen vào nói nói: “Còn có thể là chuyện gì? Tự nhiên là cha tốt cùng Nhị nương tốt của ngươi, nói Tiểu Văn không chịu nhận tổ quy tông đều là vì Đồ Tô xúi giục. Nhị nương ngươi xúi giục cha ngươi nói ‘Rõ ràng không làm thì thôi, đã làm thì làm đến cùng, chỉ cần đem Đại muội ngươi trừ bỏ, nhà chúng ta liền không có người ra chủ ý.’ Phòng củi kia cũng là Nhị nương ngươi mua chuộc Nhị thẩm ngươi cố ý cho Đại muội ngươi đi ở, nếu không, ở nông thôn nhiều phòng ở như vậy, làm cho nàng cùng tỷ muội nào chen chúc chút cũng không đến mức làm cho một cô nương gia đi ngủ phòng củi hẻo lánh đi. Bọn họ nghĩ muốn đem muội muội ngươi thiêu chết, chúng ta không tìm họ Đào kia tính toán sổ sách, nay nữ nhi nàng nhưng lại trước tìm đến đây, các ngươi nói buồn cười hay không!”
Quan Mao nghe xong đem răng cắn vang lên cách cách, Quan Văn trên mặt cũng là vẻ mặt phẫn hận, Tang Lạc nghe thấy tin tức cũng hai mắt phun hỏa, Xuân Hồng là vẻ mặt khiếp sợ.
Đồ Tô thấy chính mình đã thành công điều động lên cảm xúc của người một nhà, liền lại nói tiếp: “Việc này là thời điểm lúc ấy Tam thẩm cùng Nhị thẩm tranh gia sản liền nói, nương cũng ở hiện trường. Ta nghĩ nếu cha cùng Nhị nương đã qua đời, người chết là lớn nhất, mặc kệ như thế nào bọn họ cũng là trưởng bối của ta, ta không nghĩ đem chân tướng nói ra, như vậy không những thanh danh của bọn họ hủy hết, hai muội muội kia cũng không dễ tìm nhà chồng, nên vẫn nhịn xuống không tiết lộ ra. Nhưng ta tuyệt đối không nghĩ tới, chính mình nghĩ đến quá ngây thơ rồi, ta hảo tâm giấu diếm chân tướng kết quả chính là bị người vu hãm. Này giết cha chính là trọng tội, Quan Minh Châu kia thuần tâm là muốn trí nhà chúng ta vào chỗ chết. Tội danh của ta nếu là bịa đặt thành lập, không riêng một mình ta tao ương, cả nhà chúng ta cũng sẽ bị người ta chỉ trích, tiền đồ của Đại ca Nhị ca cũng sẽ phá hủy, thậm chí ngay cả cháu trai cháu gái chưa ra đời cũng đều sẽ bị lan đến.” Lời này của nàng vừa ra, cảm xúc của mọi người càng thêm phẫn nộ, lúc này đều hận không thể nhào lên đem Quan Minh Châu kia xé thành mảnh nhỏ.
Xuân Hồng vẫn dự thính lúc này cũng nói tiếp: “Đại muội ngươi cứ việc yên tâm tốt lắm, sự thật không giả được, giả không thành thực được. Đào thị kia cùng Hà thị làm ra việc thương thiên hại lí này, ắt bị trời phạt. Ta cùng nương ta cũng vẫn không hiểu, Hà thị kia tại sao đột nhiên giàu có, mặc vàng đeo bạc, hóa ra là được người khác hối lộ. Toàn thôn hương thân đều rõ như ban ngày, chúng ta đều đi công đường làm chứng. Còn có chính là, Hà thị nói để tang không thể đi nhà người khác, nàng thuần túy là nói lung tung, lúc ấy gia gia đã muốn chôn xong, huống hồ Đồ Tô cũng vẫn không để tang, như thế nào liền không thể đi nhà chúng ta? Ta lập tức về nhà mẹ đẻ một chuyến.” Xuân Hồng nói xong sẽ đi ra ngoài, Lâm thị vội làm cho Quan Mao đưa nàng trở về. Người một nhà ngồi xuống tiếp tục thương nghị việc này.
Lục Vân Nham lúc này đang ngồi ở thư phòng, nhíu mày nhìn cáo trạng trước mặt: người cáo trạng Quan Minh Châu, vì phụ mẫu rửa sạch oan cừu: Quan Đồ Tô, là trưởng nữ tiên phụ cùng Đại nương Lâm thị sở sinh. Tiên phụ vì người mẹ này không hiền không trinh, xuất chi. Quan Đồ Tô vì thế ghi hận trong lòng, thường xuyên nhục mạ tiên mẫu. Tháng mười năm trước, tổ phụ bất hạnh từ thế. Cha mẹ đều đi vội về chịu tang, người đồng hành có bằng hữu của cha là Giang Ninh Hữu ở Vân Châu. Giang Ninh Hữu trong lòng yêu thích Quan Đồ Tô, hướng tiên phụ cầu hôn, tiên phụ làm chủ miệng hứa thân, cũng dặn giữ đạo hiếu qua đi thành thân. Quan Đồ Tô nghe được, bất mãn chuyện này. Nghĩ vong mẫu vì muốn lấy tiền tài lụa là của Giang gia nên tính kế nàng, vì thế càng thêm ghi hận trong lòng. Đêm ngày đưa tang Tổ phụ, Quan Đồ Tô trở về Quan Hà thôn, đêm đó ở phòng củi phóng hỏa, thiêu chết tiên phụ mẫu cũng Giang Ninh Hữu. Nàng này ngoan độc như vậy, giết phụ giết mẫu, bất hiếu bất kính, cầm thú không bằng. Vi phạm nhân luân. Khẩn xin ông trời phán đoán sáng suốt, giải oan cho cha mẹ. (QA: Đoạn này cổ văn ta đau đầu wa! TT_TT tiên phụ, tiên mẫu: cha mẹ đã mất; xuất chi: giống như vợ vượt tường ấy)
Nguyên cáo: Quan Minh Châu người Vân Châu phủ
Hung thủ: Quan Đồ Tô người Vân Châu phủ Quan Lâm huyện
Nhân chứng: gã sai vặt Giang gia, người hầu Đào gia trước đây
Bổ sung thêm: Quan Đồ Tô bất hiếu bất kính không chỉ một chỗ, người thiếp là tổ mẫu cũng vì tức giận mà bệnh, sau khi phát bệnh, vẫn truy bức không tha, cùng người thiếp là Nhị thẩm Hà thị, ngày ngày làm nhục, khi tổ mẫu chết, khô gầy như củi, cả người không một chỗ vẹn toàn, lưng mấy lỗ máu. Việc này quyết không phải nói dối, có thể gọi người Quan Hà thôn làm chứng.
Mày Lục Vân Nham nhíu lại giống như cỗ dây thừng vậy, khi xem lần thứ nhất, hắn còn tưởng rằng chính mình hoa mắt, liên tục xem ba lần, đành phải thừa nhận chuyện này là thực. Vì sao nhất định là thời điểm lúc này phát sinh loại chuyện này, vốn trong nhà cha mẹ người thân đối với chuyện hôn nhân này rất có phê bình kín đáo, lại phát sinh loại chuyện này, như thế nào hướng bọn họ ăn nói? Việc này một khi truyền ra, cho dù Đồ Tô là bị oan uổng, nhưng thế nhân phần lớn nhiều chuyện lừa dối, nghe nhầm đồn bậy, ai biết đến cuối cùng truyền thành cái cái dạng gì! Trong lúc nhất thời, Lục Vân Nham trong lòng nhiều cảm xúc bộc phát, chua sót khôn kể.
Hắn vắt óc suy nghĩ thật lâu sau, thở dài mấy tiếng, cuối cùng gọi thư đồng ngoài cửa làm cho người này đi gọi Lý sư gia lại đây. Lý sư gia nghe thấy tin tức cấp tốc tới rồi, tiếp nhận cáo trạng nhìn trong chốc lát, vuốt râu suy tư một lát, nói: “Bị cáo vừa vặn ở Quan Lâm Trấn, không bằng Đại nhân tức khắc gọi nàng đến hỏi thêm.”
Lục Vân Nham lắc đầu: “Bị cáo là cô nương chưa lấy chồng, nếu tùy ý bắt đến, mọi người không biết nội tình, nghị luận lung tung lên, nếu cuối cùng vô tội chẳng phải là hại cô nương người ta.”
Lý sư gia đối với chuyện của Lục Vân cùng Quan Đồ Tô cũng sớm có nghe thấy, lúc này thấy hắn nói như vậy, liền thuận thế nói: “Đại nhân lời này rất có đạo lý, là vãn sinh lo lắng không chu toàn.”
Lục Vân Nham đứng dậy ở trong phòng vòng vo vài vòng, mày như cũ trói chặt không ra. Sư gia dựng thẳng lông mày nhỏ giọng nói: “Đại nhân việc này không hợp truyền rộng ra ngoài, không bằng để cho vãn sinh mang theo vài nha dịch ngoại ban tiến đến Quan Hà thôn điều tra thực tế một phen, hỏi thăm cẩn thận chuyện tình đêm đó, xem có nhân chứng vật chứng không.” Lục Vân Nham trầm ngâm sau một lúc lâu, gật đầu nói: “Đành phải như thế.” Nhưng dù vậy, hắn vẫn không an tâm được, lại gọi tới gã sai vặt bên người mình là Lục Thanh cũng theo đi. Mấy người lĩnh mệnh mà đi. Lục Vân Nham vẫn ở trong phòng bồi hồi không yên, đúng lúc này, nghe được thủ vệ báo lại: “Đại nhân, Nhị công tử đến đây.” Lục Vân Nham vội mời hắn tiến vào.
Lục Vân Trạch nhìn nhìn Đại ca cau mày, bước lên phía trước trấn an nói: “Đại ca làm gì như vậy, việc này nếu là có người vu hãm Đồ Tô cô nương, Đại ca trả lại trong sạch cho nàng không phải là được sao.”
Lục Vân Nham ngồi ngẩn ra một lúc lâu, giận dữ nói: “Ta thật sự không nghĩ tới sau khi ta đến nhận chức án tử đầu tiên điều tra dĩ nhiên là của nàng, trong lòng thật sự bị đè nén.”
Lục Vân Trạch cũng thở dài: “Thế sự khó liệu, chỉ là Đại ca nên nghĩ đễn chỗ tốt mới được, may mắn là Đại ca tiếp án này, nếu là này tham quan tiếp án này, phán quyết lung tung, tình cảnh của Đồ Tô cô nương chẳng phải là càng khó khăn?” Lục Vân Nham nghe vậy trong lòng hơi hơi dễ chịu một ít, cũng âm thầm may mắn là chính mình tiếp án này. Nếu không Quan gia làm sao có thể đối kháng được tiền tài quyền thế của Giang gia?
Lục Vân Nham sắc mặt hơi nguôi lại hỏi: “Nhị đệ, ngươi đối việc này có suy nghĩ như thế nào?” Lục Vân Trạch suy tư một lúc lâu, táp vài lần miệng không biết nên mở miệng như thế nào.
Lục Vân Nham nói: “Nhị đệ có chuyện nói thẳng là được, giờ phút này cũng không phải ở trên công đường, nói qua lại không cần phải đồng ý.”
Lục Vân Trạch nghĩ nghĩ nói: “Thật ra cũng không phải chuyện khác, ta chỉ là đột nhiên nhớ tới chuyện giữa hai tỷ muội Quan Minh Châu cùng Đồ Tô này có chút kỳ quái.”
“Nga, ngươi nói xem.”
Lục Vân Trạch cẩn thận nhớ lại một phen nói: “Ta vào lễ mừng năm mới đi Giang gia dự tiệc. Trong bữa tiệc nói nói tới uống rượu, ta liền thuận tiện nhắc tới rượu và thức ăn của tiệm ăn Quan gia ở Quan Lâm Trấn ngon như thế nào. Sau đó trên bàn nữ quyến kia có một tiểu phụ nhân diện mạo mười ba mười bốn tuổi thường thường hướng ta nhìn nhìn, ta lúc ấy còn tưởng rằng phụ nhân kia có ý với ta. Sau đó mới biết được người nọ chính là sủng thiếp Quan Minh Châu của Giang Ninh Thần. Quan thị kia tranh thủ thời gian rảnh liền hỏi ta có quen biết với Tiểu Đông gia Quan Đồ Tô của tiệm ăn Quan gia kia không. Ta tự nhiên nói quen biết, nàng liền thuận miệng hỏi ta vài câu. Lúc ấy ta uống say chuếnh choáng cũng không có để ý nhiều, nay hồi tưởng lại, lại cảm thấy Quan thị kia khi hỏi tới Đồ Tô cô nương, trên mặt mày kia quả thực có một loại oán khí cùng sát khí che giấu không được.”
Lục Vân Nham lơ đễnh đáp: “Ta nghe nói cha của Quan Minh Châu kia là Quan Hậu Cần ngừng thê cưới lại, vì ham phú quý, vứt bỏ người vợ nghèo khó. Sau đó Đào thị vốn cùng cả nhà Đồ Tô bất hòa. Ngươi hỏi nàng còn từng muốn Đồ Tô đưa cho ta bệnh nặng làm tiểu thiếp xung hỉ, nếu thật sự là hạng người lương thiện, có thể nào làm việc như thế? Quan Minh Châu chịu người mẹ này xúi giục, tự nhiên cũng sẽ đối Đồ Tô lòng có oán giận, này cũng không có gì kỳ quái.”
“Này cũng có đạo lý, còn có một việc chính là về sau khi ta hướng Đồ Tô nhắc tới Quan Minh Châu, phản ứng của nàng cũng rất kỳ quái.” Tiếp theo Lục Vân Trạch liền đem phản ứng của Đồ Tô lúc đó tinh tế nói một lần.
Lục Vân Nham lại thoải mái cười nói: “Nàng nghĩ đến cũng đúng, Quan Minh Châu kia luôn luôn cùng nhà nàng bất hòa, hơn nữa lại quen hưởng vinh hoa phú quý, ngươi cho dù muốn chuộc, người ta nói không chừng còn không nguyện ý về đâu. Đồ Tô làm việc luôn luôn rộng lượng, ta chưa bao giờ từng nghe nàng nói xấu Đào gia một câu, ngược lại là Đào thị đem khuê danh của nàng bôi đen rối tinh rối mù, nếu không phải nàng, mẫu thân ở ngoài ngàn dặm làm sao có thể đối Đồ Tô hiểu lầm chồng chất!”
Lục Vân Trạch nói một câu, Lục Vân Nham tất có lời biện bạch. Đến cuối cùng, Lục Vân Trạch đành phải cười khổ mà nói: “Đại ca, nay chúng ta đều là phỏng đoán, hết thảy còn chờ nha dịch ngoại ban cùng với Lý sư gia trở về nói sau.”
Hai người nói chuyện, vẫn đợi cho mặt trời ngả về tây, Lý sư gia cùng vài bộ khoái mới vội vã trở về.
“Đại nhân –” Lý sư gia nhìn nhìn Lục Vân Trạch, không khỏi tạm ngừng câu chuyện.
Lục Vân Nham nói: “Ngươi nói đi, hắn đối với án này cũng có biết một hai. Vừa vặn cùng nhau nghiên cứu tường tận.”
Lý sư gia gật đầu tiếp tục cao giọng nói: “Vãn sinh đi Quan Hà thôn điều tra nghe ngóng hiện trường từng bị đại hỏa thiêu, lại thăm viếng mấy nhà hương dân. Chính là đêm cháy đó, giữa đêm dài người tĩnh, cũng không nhân chứng ở đây.”
Lục Vân Nham gật gật đầu, lại hỏi: “Vợ chồng Quan Hậu Cần chính là táng ở Quan Hà thôn?”
Sư gia gật đầu đáp phải.
Lục Vân Trạch thì nói: “Giang Ninh Hữu kia thì lại táng ở Vân Châu. Vậy phải làm sao bây giờ?”
Lục Vân Nham lại nói: “Như vậy cũng dễ làm, đợi ta viết thư báo, bộ khoái ngoại ban mang theo khám nghiệm tử thi tiến đến Vân Châu, cũng nhờ quan phủ địa phương đi theo giúp đỡ, kiểm tra thực hư xác chết là được. Đợi thu thập chứng cớ lại khai đường thẩm án.”
Lý sư gia nói: “Đại nhân quả nhiên cao minh, mặt khác còn có thể thuận đường truyền nguyên cáo kia tới đây.”
Lý sư gia nhìn nhìn xung quanh, Lục Vân Nham thấy hắn còn có lời muốn nói, liền cho mọi người lui, mời hắn đến phòng trong nói chuyện.
Lý sư gia đóng cửa nói: “Vãn sinh ở nơi châm lửa tìm kiếm rất lâu cũng không tìm được chứng cớ gì. Chính là có nửa khối ván cửa rất là kỳ lạ.”
Lục Vân Nham vội hỏi: “Kỳ lạ như thế nào?”
“Ván cửa kia nửa phần dưới đã muốn bị cháy hỏng, phía trên còn có non nửa khối, nhưng bên ngoài lại còn cắm một khối gậy gỗ. Đem cửa khóa từ bên ngoài. Vãn sinh liền hỏi hai vị phụ nhân Quan gia, hai người đều nói phiến cửa này quả thật là trên phòng chỗ người chết là vợ chồng Quan Hậu Cần.” Lục Vân Nham nghe xong sau một lúc lâu không nói, đứng dậy ở trong phòng vòng vo vài vòng, chậm rãi hỏi: “Lý sư gia, nghe nói nhà ngươi cũng ở vùng phụ cận.”
Lý sư gia chắp tay đáp: “Vãn sinh là người Hạ Hà thôn bản trấn.”
Lục Vân Nham lại hỏi: “Vậy ngươi đối với khúc mắc một nhà Quan gia cũng biết một ít?”
Lý sư gia nhìn trộm sắc mặt Lục Vân Nham, cân nhắc từng câu từng chữ đáp: “Tất nhiên là nghe phong thanh một ít.”
Lục Vân Nham nhìn hắn đáp cẩn thận, lại nghĩ đến hành vi nhiều ngày nay của hắn, dường như vẫn có điều giấu diếm, chính mình nói cái gì hắn đều nói theo. Hắn tất nhiên là tin tưởng Đồ Tô là vô tội, nhưng đồng thời cũng muốn đem sự tình làm rõ ràng. Khi hắn thiếu niên cũng từng có chí lớn, tương lai nếu có cơ hội làm quan một phương, nhất định phải lưu lại thanh danh ở nhân gian. Đây là án kiện đầu tiên qua tay hắn, trong lòng đương nhiên hy vọng làm được rõ ràng thỏa đáng.
Nghĩ đến đây, Lục Vân Nham liền thở dài nói: “Lý sư gia, lúc trước khi Thôi Đại nhân đem ngươi đề cử cho bản huyện, nói ngươi tuy bị trở ngại trường thi lâu ngày, nhưng bênh vực lẽ phải, nhạy bén công chính. Bản huyện cũng chính là nhìn trúng điểm ấy, mới vui vẻ tiếp nhận — này đây ngươi không cần có ý tưởng khác, chỉ để ý giải quyết việc chung là được.”
Lý sư gia trầm mặc suy nghĩ một lát, trên mặt có xấu hổ nói: “Đại nhân phán đoán cao minh. Vãn sinh lúc trước nhưng lại lấy bụng tiểu nhân do lòng quân tử, hổ thẹn. Vãn sinh hôm nay liền ăn ngay nói thật đi. Chỗ nào không thích đáng còn xin Đại nhân chỉ giáo.” Lục Vân Nham gật đầu, ý bảo hắn nói.
Lý sư gia nói: “Vãn sinh lúc trước đối việc này có nghe qua, hơn nữa hôm nay hỏi thăm, hơi có một chút kiến giải vụng về. Bị cáo Quan Đồ Tô kia, tuổi tuy nhỏ, tính tình cũng là mạnh mẽ quyết đoán, nhiều người nói nàng so với nam tử còn mạnh hơn. Phụ thân nàng Quan Hậu Cần cùng với mẫu Lâm thị luôn luôn bất hòa, về sau lại không biết sao, Quan Hậu Cần nhưng lại hoài nghi Quan Đồ Tô không phải nữ nhi ruột thịt của mình, ở nhà lúc nào cũng thường đòn hiểm. Sau đó Quan Hậu Cần rời nhà xuất ngoại đi buôn bán, vừa đi là chín năm không về. Chín năm sau — tức là hai năm trước, đột nhiên áo gấm về nhà. Hóa ra Quan Hậu Cần kia thế nhưng bên ngoài ngừng thê cưới khác, tân phụ chính là con gái một của Đào gia ở Vân Châu.” Lục Vân Nham gật đầu nói: “Này đó bản huyện có nghe qua.”
Lý sư gia cười cười liền lược qua chi tiết này, tiếp tục nói: “Quan Hậu Cần kia trước gác qua một bên, ta sẽ cùng Đại nhân nói một sự kiện khác, cũng là ta nghe tới, nhưng ta nghiền ngẫm một chút hẳn là đại bộ phận là thật.” Lục Vân Nham gật đầu, ý bảo hắn nói tiếp.
“Sự tình cũng là phát sinh hai năm trước, khi Quan Đồ Tô kia đại khái mười hai tuổi, Quan gia ở trấn trên bán một ít đồ ăn tích chút tài nhỏ, sau đó lại thuê xuống cửa hàng nhỏ buôn bán cũng là náo nhiệt. Liền ở phía sau, tổ mẫu của Quan Đồ Tô là Cao thị cùng Nhị con dâu trước là Dương thị đỏ mắt sinh ý của Quan gia, nghĩ đến chiếm tiện nghi, Lâm thị kia là người mềm lòng, luôn luôn hiếu thuận, cũng nghĩ cứ làm thỏa mãn tâm nguyện của Cao thị thôi. Ai ngờ Quan Đồ Tô kia lại kiên trì không muốn, vừa là kêu nghèo, vừa là xuất khẩu châm chọc. Trong miệng nói lúc trước khi nhà nàng nghèo, không có ai chịu tới tiếp tế, nay thấy mình giàu có liền dính lên. Người muốn mặt, cây muốn vỏ linh tinh. Cao thị cùng Dương thị phẫn hận không thôi, khắp nơi nói nàng không phải. Sau đó hai người thấy ngoài sáng không được, liền nghĩ đến trong tối. Vì thế cùng Hồ chưởng quầy trấn trên muốn nương của Quan Đồ Tô là Lâm thị cường ép gả ra ngoài — Hồ chưởng quầy kia bởi vì Quan gia đoạt buôn bán nhà mình, đỏ mắt ghen ghét. Hơn nữa lúc ấy Quan Hậu Cần bị người tung tin vịt chết ở bên ngoài. Lâm thị lúc đó trên danh nghĩa là một quả phụ. Bởi vì nhà mẹ đẻ Lâm thị không còn dùng được, họ hàng nhà chồng cũng được chỗ tốt của Cao thị một mực mặc kệ, trơ mắt nhìn Lâm thị bị buộc gả cho Hồ viên ngoại nổi danh keo kiệt…” Lục Vân Nham nghe đến đó, không khỏi lòng đầy căm phẫn.
Lý sư gia cố ý tạm dừng đến nơi đây, Lục Vân Nham lấy mắt nhìn hắn, hắn cũng không dám lại thừa nước đục thả câu, liền đem Quan Đồ Tô như thế nào dẫn dắt mọi người đại náo ngoài phủ Hồ viên, sau đó mọi người ngạc nhiên phát hiện Dương thị thay mận đổi đào nhưng lại thành vợ Hồ gia, Cao thị dưới lúc tâm thần hoảng hốt bị mọi người giẫm bị thương, vợ chồng Quan Diệu Tổ tức giận đến nằm trên giường không dậy nổi nói một lần.
Lục Vân Nham nghe xong, trầm mặc không nói. Qua một hồi lâu mới nói: “Những lời này ta lúc trước cũng nghe qua, nhưng bản huyện cảm thấy việc này nàng làm không được, có lẽ là người khác gây nên cũng không chừng. Nàng lúc ấy chỉ có mười hai, từ nhỏ sinh ở nông thôn làm sao có thể nghĩ ra mưu kế lòng vòng bực này!”
Lý sư gia lại là cười nói: “Còn xin Đại nhân nghĩ tới, ngay lúc đó Quan gia là tường đổ mọi người đẩy, ai cũng không dám giúp đỡ, trừ bỏ chính một nhà bọn họ còn có thể có ai? Nhìn nhìn lại bốn huynh muội Quan gia, lớn nhất là Quan Mao dũng mãnh có thừa, trí tuệ và mưu kế không đủ, thứ hai là Quan Văn chính là một thư sinh khiêm nhường, vốn quen đạo Khổng Mạnh, thứ tư chính là nữ oa tuổi nhỏ, lại càng không cần nhắc đến. Người làm kế này cũng chỉ có Quan Đồ Tô. Còn có Cao thị Dương thị kia về sau đều là đối nàng hận thấu xương, trước khi Dương thị kia chết còn ý đồ vu hại nhà nàng…” Lý sư gia từng chuyện từng chuyện có lý có căn cứ phân tích xuống.
“Dương thị cũng đã chết?” Lục Vân Nham hơi kinh sợ đánh gãy Lý sư gia xen miệng hỏi.
“Dương thị vừa mới chết không lâu, án này là tri huyện Bắc An huyện Đại nhân phán quyết, đã thành định án. Phía trước nói qua, Hồ viên ngoại kia keo kiệt không tốt nổi danh ở toàn quê, ba thê tử đều là chết một cách không bình thường, Dương thị nhịn không nổi, liền cùng Hồ chưởng quầy buộc chết hắn, sau đó ý đồ giá họa Quan gia, không ngờ lại bị trướng phòng cùng người hầu Quan gia phát hiện. Dương thị vì thế bị bắt, nay đã chết ở trong lao. Chỉ là, vãn sinh nghe nói nàng trước khi chết đã gần đến điên, còn nói nàng cuộc đời này hận nhất không phải Hồ viên ngoại, mà là Quan Đồ Tô, đều là Quan Đồ Tô hủy nàng. Nhưng tri huyện Đại nhân nói nàng đã điên rồi, huống hồ Quan Đồ Tô là cô nương khuê các, nghiêm cấm lời này truyền ra ngoài.” (định án: bản định án, án đã kết)
Lục Vân Nham càng nghe tâm càng lạnh, sắc mặt cũng càng lúc càng trầm.
Sau khi Lý sư gia nói xong những lời này, nói lời kết thúc: “Này đây, vãn sinh cho rằng bị cáo trước đó đầu tiên là đối thím tổ phụ tổ mẫu bất hiếu, lại đối người cha ruột này tình nghĩa đạm mạc. Quả thực có khả năng này. Trước mắt chỉ cần cẩn thận thu thập chứng cớ, đến lúc đó khai đường thẩm vấn liền biết thật giả.” Lục Vân Nham trong lòng cuồn cuộn không ngừng, trên mặt cũng không lộ thanh sắc. Suy tư rất lâu, mới trầm giọng nói: “Vất vả sư gia, ngươi đi trước nghỉ tạm đi. Bản huyện lại cho người đi tra.” Lý sư gia chắp tay cáo lui. Lục Vân Nham một mình ngây ngốc ngồi ở trước bàn, im lặng không nói.
Ngày kế, Lục Vân Nham phái vài bộ khoái ngoại ban mang theo khám nghiệm tử thi tiến đến Vân Châu thứ nhất phải đi nghiệm thi thể của Giang Ninh Hữu, thứ hai phải đi truyền nguyên cáo Quan Minh Châu. Mà bên này hắn lại phái gã sai vặt bên người lúc nào cũng đi Quan Hà thôn minh tra ngầm hỏi, càng tra hắn càng cảm thấy án này chỗ khả nghi quá nhiều, càng tra tâm cũng càng lạnh. Đồng thời hắn lại phái người âm thầm nhìn chằm chằm tiệm ăn Quan gia, chỉ là Quan Đồ Tô vẫn là cùng thường lui tới giống nhau ra ra vào vào. Chỉ là lúc này người nhà tuy là thần sắc bình thường, nhưng tươi cười nhạt nhẽo, hình như bên trong có lo lắng. Những chi tiết này đều bị nha lại cùng gã sai vặt báo lên, Lục Vân Nham nhất nhất ghi chép lại rồi.
Lục Vân Nham bên này đang bận rộn tra án, Đồ Tô bên này cũng không nhàn rỗi, nàng cùng Quan Trung cả ngày bận rộn không ngừng.
Đồ Tô vốn định mời một thầy kiện đến thay chính mình trả lời, bất đắc dĩ Quan Lâm Trấn là một địa phương nhỏ, thầy kiện nổi danh không có, gà mờ lại có không ít, nhưng xem tài ăn nói kiến thức này còn không bằng chính mình đâu. Cuối cùng, nàng dứt khoát chuẩn bị tự biện. Nhiều ngày nay nàng mỗi ngày chui ở trong phòng xem sách luật pháp, chính mình trước viết bản kiện, sau đó lại làm cho Quan Văn trau chuốt.
Mắt thấy đi đến buổi tối ngày thứ tư, nàng đang xem nhập thần. Thình lình nghe có người gõ cửa, Đồ Tô khép lại sách giương giọng hỏi: “Ai?”
“Đông gia, tiểu sinh đã trở lại.” Trừ bỏ Tô Trung Thần còn có thể có ai.
Đồ Tô mở cửa làm cho hắn tiến vào, Tô Trung Thần vẻ mặt mệt mỏi, thấy Đồ Tô vội chắp tay nghiêm mặt nói: “Đông gia, tiểu sinh đã muốn biết chuyện này, tiểu sinh thuở nhỏ khổ luyện đọc sách thánh nhân, lần này xin cho tiểu sinh đảm đương thầy kiện của đông gia. Bằng vạn quyển sách trong bụng, ba tấc không lưỡi trong nát của ta, rửa sạch oan khuất cho chủ nhân.”