Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Xuyên Qua Chi Nữ Tắc - Bồng Lai Khách
  3. Chương 69
Trước /79 Sau

Xuyên Qua Chi Nữ Tắc - Bồng Lai Khách

Chương 69

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Bùi Trường Thanh trở lại phủ thứ sử đi thẳng đến trước giường Hồ chiêm sự.

Tối nay Hồ chiêm sự uống khá nhiều, đang ngủ say chợt bị lay tỉnh, ngồi dậy bật đèn lên, nhìn thấy là Bùi Trường Thanh, nhìn mặt hắn có vết máu, biểu cảm đáng sợ, cho rằng hắn có tình huống khẩn cấp liền hỏi.

Bùi Trường Thanh cúi đầu nói:

– Chiêm sự đại nhân xin hãy nhận một lạy của hạ quan.

Hồ chiêm sự kinh ngạc, đỡ hắn lên nói:

– Đã có chuyện gì vậy? Đang yên lành bái ta làm gì?

Bùi Trường Thanh nói:

– Bởi vì có sự coi trọng đề bạt của đại nhân nên mới có Bùi Trường Thanh hôm nay. Ta nghe nói kế hoạch của Thục Vương ở Kiếm Nam đạo bị cản trở, nên ta muốn cầu xin đại nhân trở về xin Thục vương cho phép ta được dẫn binh đi Kiếm Nam Đạo, ta sẽ thay ngài ấy quét sạch kẻ địch cho sự nghiệp vĩ đại của ngài ấy.

Hồ Chiêm Sự sửng sốt, nói:

– Trường Thanh, ngươi đang đánh trận ở nơi này, vừa mới lập nên công lao lớn, vì sao lại đột nhiên muốn đi Kiếm Nam Đạo? Ngươi có biết Kiếm Nam Đạo có Lý Đông Đình không? Người này rất khó đối phó. Biết Lưu Quang chứ, đó là một trong những tướng lĩnh cấp cao của Thục Vương đã lập vô số chiến công cho Thục vương, nhưng gần đây đã ăn quả đắng ở Kiếm Nam Đạo, chẳng những mấy lần đoạt Nhung Châu không có kết quả mà thậm chí cũng để mất Gia Châu. Đội quân của Lý Đông Đình rất sắc bén, nếu lúc này ngươi qua đó chỉ sợ cũng khó mà chiếm thượng phong được.

– Chiêm sự đại nhân! Đúng là ta muốn đánh một trận với Lý Đông Đình. Hắn lợi hại đến mấy ta cũng muốn đấu một trận với hắn. Ta nhất quyết liều cái mạng này cũng không tin không làm gì được hắn!

Hồ chiêm sự thấy hắn thở hổn hển, nét mặt kích động, nghĩ một chút hỏi:

– Ta biết ngươi đến từ Côn Châu. Nom ngươi như này hình như là có thù cũ với Lý Đông Đình hả?

Bùi Trường Thanh hai mắt đỏ bừng, nghiến răng nói:

– Đại nhân, chuyện cũ không cần nhắc tới. Hắn đã dám làm hỏng chuyện lớn của Thục vương, để giải nỗi hận cho Thục vương, ta nguyện liều chết cũng phải phân cao thấp trên chiến trường với hắn.

Hồ Chiêm Sự quan sát hắn một lát, trầm ngâm nói:

– Ta nghe nói không lâu trước đó hắn vừa quay về Côn Châu cưới vợ. Lưu Quang còn muốn nhân cơ hội đó đánh chiếm lại Gia Châu, không ngờ bố trí phòng thủ của hắn lại cứng như thùng sắt, đã thử mấy trận nhỏ nhưng đều không làm được gì, mà ngược lại còn bị thiệt hại về nhân mã. Trường Thanh, ta luôn coi ngươi là tâm phúc của mình, cũng biết ngươi can đảm dũng cảm, nhưng ta vẫn nói thật với ngươi, bất kể ngươi và Lý Đông Đình có thù hận gì, ngươi chọn lúc này đi quyết chiến với hắn sẽ không phải hành vi sáng suốt…

– Chiêm sự đại nhân…

Hồ Chiêm Sự xua tay:

– Là ta ra sức đề cử ngươi trước mặt Thục vương. Ngươi vừa mới có thanh danh, đang thích hợp để củng cố thế lực mở rộng danh tiếng. Ngươi thành danh ở Sơn Nam Tây Đạo, nơi này mới là phúc địa của ngươi. Nếu ngươi bị điều đi Kiếm Nam Đạo, ngộ nhỡ không địch lại Lý Đông Đình thì thanh danh của ngươi sẽ bị hao tổn. Chỗ Thục Vương, cả ngươi và ta đều sẽ bị ảnh hưởng. Ngươi giờ cũng biết, Lưu Quang với ta không hợp nhau, cho nên hắn ta cũng mang ý thù địch với ngươi. Theo ý ta, trước tiên cứ để Lưu Quang đánh với Lý Đông Đình, chờ hai bên đều bị hao tổn binh lực, ta sẽ lại tiến cử ngươi thế vị trí của hắn ta với Thục vương, đến lúc đó ngươi ngồi thu ngư ông thủ lợi và đánh với Lý Đông Đình, phần thắng sẽ lớn hơn. Có đúng không?

– Chiêm sự đại nhân, ta…

Bùi Trường Thanh mặt đỏ bừng, há miệng muốn nói thêm lại bị Hồ Chiêm sự ngắt lời, sắc mặt cũng sầm xuống.

– Ngươi tưởng ta không biết ngươi đang nghĩ gì hay sao? Người mà Lý Đông Đình cưới chính là thê tử trước của ngươi đúng không? Đêm nay ngươi đột nhiên xông vào nói mấy lời vô nghĩa với ta chắc cũng đều bởi vì người phụ nữ này đúng không! Đại trượng phu sợ gì không có vợ? Hiện tại ngươi đang được Thục vương trọng dụng, đang là thời cơ để ngươi kiến công lập nghiệp mở ra khát vọng cuộc đời, tại sao lại vì một ả đàn bà mà đánh mất lý trí? Đừng bao giờ nhắc tới việc  này trước mặt ta nữa!

Hồ Chiêm Sự một tay đề bạt Bùi Trường Thanh. Có thể nói, những gì hắn có được hôm nay đều là do Hồ chiêm sự tiến cử. Vừa rồi hắn mượn cảm giác say rượu nhất thời bốc đồng xông vào đây, lúc này bị ông ta quát như thế, trong lòng tuy vẫn không cam lòng nhưng không còn kiên quyết nữa, chậm rãi cúi đầu xuống.

Hồ Chiêm Sự liếc hắn một cái, thấy hắn không nói gì dáng vẻ cam chịu, sắc mặt mới hòa hoãn xuống, vỗ vai hắn nói:

– Nói đi cũng phải nói lại, nỗi hận đoạt vợ là đàn ông thì đều không thể nhẫn nhịn được. Ngươi có suy nghĩ đó cũng không sai. Lý Đông Đình bị Thục Vương coi là tâm phúc tai họa, nếu ngươi có thể bắt được hắn, sau này tiền đồ sẽ vô lượng. Ngươi yên tâm, ta đã tính kế rồi, chẳng bao lâu nữa thôi sẽ giúp ngươi rửa được mối nhục này.

……

Thời tiết tiến vào tháng 11 và dần dần trở lạnh.

Khi Mai Cẩm và Lý Đông Đình thành hôn, cây quế trong viện đang kỳ nở hoa, đình viện ngày đêm đầy hoa. Bây giờ cây quế đã nở hoa mà chàng đi cũng đã được hai tháng.

Hai tháng nay, Mai Cẩm dần dần thích ứng với thân phận mới của mình, sống chung với Lý Phủ Quân rất hòa hợp.

Hồi Mai Cẩm vừa bắt đầu gả vào Bùi gia, bà bà Vạn thị đối xử với cô cũng rất tốt, rất quan tâm cô, thậm chí còn giành việc giặt giũ cơm nước với cô. Có rất ít mẹ chồng có thể đối xử tốt với con dâu như Vạn thị. Cũng vì nhớ đến những điểm tốt của bà cho nên về sau dù ở chung dần dần xuất hiện vết rách, Mai Cẩm vẫn cố gắng thông cảm cho đối phương.

Nhưng lòng tốt của Vạn thị đã khiến Mai Cẩm cảm thấy gánh nặng ngay từ đầu.

Trước khi Bùi Trường Thanh đầu nhập vào Thục Vương và trở nên nổi bật, thái độ của Vạn thị đối với cô vẫn luôn có vẻ thận trọng và lấy lòng, bất kể là khi cô vừa mới gả vào Bùi gia hay là về sau Bùi Trường Thanh liên tiếp phạm sai lầm buộc cô phải bôn ba khắp nơi.

Bây giờ ngẫm lại, dù cho cô là con thứ, nhưng ở trong mắt Vạn thị, Mai gia tại kinh thành chịu gả con gái đến nơi này thì cửa hôn nhân này đối với Bùi gia vẫn là trèo cao, hơn nữa đêm tân hôn Bùi Trường Thanh bỏ mặc cô cũng ít nhiều đã ảnh hưởng tới thái độ của bà với cô.

Bà bà đối xử tốt với con dâu và được con dâu đối xử tốt vốn dĩ là điều may mắn, Mai Cẩm cũng cảm thấy may mắn, nhưng mà tốt quá hóa dở, đạo lý này cũng được áp dụng trong mối quan hệ giữa mẹ chồng và con dâu.

Mà hiện tại bà bà Lý Phủ Quân lại không giống Vạn thị.

Lý Phủ Quân chưa bao giờ hỏi han cô quá nhiều, cũng không hề tỏ ra quan tâm đến cô đến từng chi tiết. Ngoại trừ nửa tháng đầu tiên của tân hôn, đích thân bà đưa Mai Cẩm ra ngoài phủ đi thăm hỏi nhiều thổ quan thần thuộc nhiều thế hệ nguyện trung thành với Lý thị và dạy tỉ mỉ những gì nữ chủ nhân của Thổ Tư phủ cần biết ra thì về sau không hỏi đến Mai Cẩm mỗi ngày bận rộn cái gì đang làm cái gì. Mỗi khi Mai Cẩm đi vấn an, hai mẹ con chỉ trò chuyện về việc nhà, thỉnh thoảng gọi người mang chút đồ ăn tới, chỉ thế mà thôi. Mà phương thức ở chung này lại làm cho Mai Cẩm thấy thoải mái, cô sẵng sàng thân thiết với Lý Phủ Quân và cho bà biết những rắc rối hoặc khó khăn trong quá trình thực hiện chức trách nữ chủ nhân ở Thổ tư phủ, nhờ bà chỉ điểm và dạy bảo mình. Mấy ngày nay, cô nghe Hà Cô nói vào mùa đông chân cẳng Lý Phủ Quân bị tê, ban đêm khó ngủ, cho nên đi qua châm cứu mát xa cho bà để giảm đau nhức. Hôm nay cô mới từ bên ngoài trở về, thấy tới giờ rồi liền thay y phục đi Đàn Hương Viện. Châm cứu xong, cô chuẩn bị tiếp tục xoa bóp xương sống và chân cho bà.

Lý Phủ Quân nói:

– Cẩm Nương, hai ngày nay mẹ cũng đỡ nhiều rồi, buổi tối đã ngủ ngon hơn. Hà Cô đã học được phương pháp xoa bóp của con, cũng có thể thay con làm mấy việc này, không cần con tối nào cũng đến xoa bóp cho mẹ nữa. Từ lúc con vào nhà, mẹ đã giao hết việc nhà cho con, thấy con luôn bận rộn đến mức mặt gầy hẳn đi. Chỗ mẹ không có việc gì, con cứ về nghỉ ngơi đi.

Mai Cẩm cười nói:

– Con không mệt ạ. Cứ để con xoa bóp cho mẹ đi. Hà Cô kỹ thuật chưa quen, hiệu quả không bằng con làm. Chờ Hà Cô luyện kỹ thuật tốt hơn rồi thì con sẽ giao cho cô cô ạ.

Lý Phủ Quân thấy cô kiên trì nên cũng để mặc cô. Khi Mai Cẩm xoa bóp cho bà, Lý Phủ Quân thở dài nói:

– Con bé Miêu Chân Chân kia năm ngoái giận dỗi cứ nhất quyết đòi làm Thánh cô. Người nhà nó không khuyên được nên nhờ mẹ giúp. Trước đó mẹ cũng đã phái người qua đó đón nó đến đây, chắc là mấy ngày nữa sẽ tới. Lần này Đông Đình đi đánh trận, Thổ ty Bàn Vân đã xuất lực rất nhiều. Mẹ chỉ đang lo không khuyên được con bé, sau này không biết phải ăn nói thế nào với cha mẹ nó.

Thánh Cô là một thân phận địa phương Bàn Vân tương tự như người xuất gia, cả đời phụng dưỡng thần minh không hết hôn. Miêu Chân Chân có lòng với Lý Đông Lâm, mà Lý Đông Lâm lại tránh cô ấy như tránh rắn rết, Lý Phủ Quân cũng không muốn ép buộc cậu phải cưới cô gái kia. Miêu Chân Chân giận dỗi thề muốn trở thành Thánh Cô, cả đời không kết hôn.

Mai Cẩm đã biết việc này, cô nói:

– Mẹ yên tâm, con đã sắp xếp xong rồi ạ. Thiếu nữ vừa mới bắt đầu yêu đương, khi gặp chuyện không thuận thì sẽ thường nghĩ quẩn trong lòng. Đợi muội ấy tới đây con sẽ khuyên muội ấy ạ.

Lý Phủ Quân thở dài:

– Cởi chuông còn cần người cột chuông. Tất cả đều tại Đông Lâm cả. Mà cũng oan nghiệt quá, làm hỏng cả đời của một con bé ngoan ngoãn. Nó chẳng nghe lời mẹ, con là trưởng tẩu, nếu gặp nó và có cơ hội thì nói chuyện với nó hộ mẹ. Tuổi tác nó cũng không nhỏ nữa, nên thành gia rồi. Cả ngày cứ chơi bời như thế, mẹ thấy nó là phiền lòng.

Mai Cẩm nói:

– Mẹ nói oan cho nhị đệ rồi ạ. Gần đây đệ ấy luôn bận rộn việc điều hành lương thảo cho tiền phương, việc này muốn làm tốt cũng không dễ. Nếu con gặp đệ ấy thì sẽ nói với đệ ấy chuyện Miêu cô nương. Đến lúc đó xem ý của đệ ấy thế nào.

Lý Phủ Quân gật đầu.

Mai Cẩm xoa bóp xong, nhẹ nhàng đấm chân thả lỏng, Hà Cô mỉm cười đi vào, tay cầm lá thư nói:

– Thiếu phu nhân, đại gia gửi thư về ạ.

Hơn hai tháng nay mặc dù Lý Đông Đình không về nhưng cứ cách mười ngày nửa tháng thì sẽ gửi thư về. Nội dung tuy phần lớn đều báo bình an với cô hoặc chỉ đơn giản thuật lại tình hình chiến đấu, nhưng nhận vài lời từ chàng với Mai Cẩm mà nói vẫn là chuyện rất mong chờ. Cô nhận thư, đưa mắt nhìn Lý Phủ Quân.

Lý Phủ Quân cười tủm tỉm:

– Đừng nhìn mẹ, con trai cưới vợ thì sẽ quên mất mẹ. Mẹ đã nhận được rồi, con mau đọc thư nó đi.

Mặt Mai Cẩm nóng lên, cô giả bộ như không có việc gì nhận thư, dọn dẹp xong thì mới xin phép lui ra ngoài, trở lại viện tử của mình, cô mở thư ra, thấy trên tờ giấy là những nét chữ đã dần dần trở nên quen thuộc với cô:

“ Cẩm Nương, thấy chữ như thấy mặt. Ta vẫn luôn mạnh khỏe, tình hình chiến đấu cũng thuận lợi, nàng đừng lo lắng. Vừa rồi nằm mơ thấy nàng, nàng đang ngồi trang điểm trước cửa sổ, như có lời muốn nói với ta. Ta tỉnh lại mới biết mình nằm mơ, trong lòng rất phiền muộn. Ta liền ngồi dậy châm đèn lên ngồi viết thư cho nàng, bày tỏ nhớ nhung với nàng.”

Thư đến đây thì kết thúc đột ngột, phía dưới là lạc khoản “Phu Đông Đình”, ngày là bảy ngày trước.

Đây có phải là bức thư tình mà chàng đã thức dậy lúc nửa đêm để viết cho chính mình một cách bất chợt hay không?

Mai Cẩm tưởng tượng ra cảnh chàng đang cầm nến viết thư, đầu ngón tay chạm nhẹ vào mực, bên môi dần dần nở nụ cười. Khi đang thất thần, cô nghe thị nữ nói nước gội đầu đã chuẩn bị xong rồi, cô cất thư đi ra ngoài.

Cô có mái tóc rất đẹp, dài ngang eo và rất dày. Cô rất thích và chú ý chăm sóc tóc. Nếu gội vào buổi tối sau khi đi chơi, thường rất khó để khô hoàn toàn trước khi đi ngủ, cho nên bình thường cô chọn buổi chiều nắng để gội đầu tóc sẽ khô nhanh.

Thị nữ đặt chậu nước ấm dưới giàn hoa. Dưới giàn hoa có một cái ghế nằm, bình thường cô nằm lên trên đó, thị nữ gội tóc cho cô xong sẽ xoa bóp da đầu cho cô theo kỹ thuật mà cô đã dạy, vừa dưỡng tóc mà còn giảm mệt mỏi.

Mai Cẩm nằm lên ghế nằm nhắm mắt lại. Thị nữ gỡ tóc cô ra, dùng chiếc khăn lông mềm mại đặt lên mắt cô, bắt đầu gội đầu cho cô.

Thị nữ xả sạch mái tóc dài, lấy khăn thấm hút tóc ướt rồi rũ tóc dài ra cho khô, mình thì kéo ghế tới bắt đầu mát xa đầu cho Mai Cẩm.

Bốn phía không có gió, ánh nắng chiều tháng mười một ấm áp trên đầu xuyên qua lưới mắt cáo của giàn hoa khiến toàn thân Mai Cẩm ấm áp, động tác xoa bóp của cô hầu gái nhẹ nhàng, khiến cô rất thoải mái.

Cơn buồn ngủ dần dần xâm chiếm cô, cô ngáp một cái. Trong lúc nửa tỉnh nửa ngủ, cô chợt nhớ ra mình và quản sự Trương Phú hẹn buổi chiều gặp mặt để bàn bạc tuyển thêm người để bổ sung cho đội ngũ y sĩ của Long Thành và tiến hành huấn luyện nhằm ứng phó cho việc thiếu nhân thủ gần đây, mình suýt nữa thì quên, chỉ sợ ông ta còn đang chờ.

Mai Cẩm mở mắt, giơ tay định gỡ chiếc khăn đang đặt trên mí mắt xuống thì đột nhiên cảm thấy có người đến gần tai mình, sau đó một giọng nói trầm thấp thì thầm:

– Tay nghề của ta thế nào? Lực đạo nhẹ hay mạnh, cứ nói cho ta biết để ta xoa bóp tiếp cho nàng.

Mai Cẩm ngồi bật dây, chiếc khăn trượt khỏi mặt cô rơi xuống. Cô tròn xoe hai mắt, không nhìn thấy thị nữ ngồi ở đó dâu mà thay vào đó là Lý Đông Đình đang sắn tay áo ngồi đó, y phục trên người lộ rõ bụi bặm đi đường xa nhưng hai mắt sáng ngời có thần, cười tươi nhìn mình.

Cô kêu lên, quên mất mình còn đang nằm trên ghế quay người lại nhào tới chỗ chàng, đấm tay vào vai chàng reo lên:

– Sao lại là chàng? Sao chàng lại đột nhiên trở về thế? Thế mà chẳng nói với thiếp một câu nào cả.

Phía trước ghế nằm không có chỗ tựa, bị cô đột ngột nghiêng người mất đi trọng tâm, nó lập tức đổ nghiêng xuống đất, Mai Cẩm cũng theo đó mà đổ cả người về phía trước. Cô lại hét lên, nhào vào trong ngực Lý Đông Đình và bị chàng đón được.

Cảm giác được ôm lấy cơ thể mềm mại mềm mại trong tay khiến đôi mắt Lý Đông Đình tối sầm lại, cơ thể chàng nhanh chóng siết chặt, thuận thế bế cô lên sải bước nhanh đi vào trong nhà.

Quảng cáo
Trước /79 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Trọng Hồi 1980 Niên Khứ Hưởng Phúc

Copyright © 2022 - MTruyện.net