Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tiểu đông tây đen thui vẫn chưa tỉnh lại, ta tháo dây trói trên người nó, tính nhân lúc nó an tĩnh mà tắm cho nó một cái, vì nó bẩn đến mức khiến những kẻ kia ghét bỏ.
Dùng hết nửa hộp cao tạo giác (xà phòng), thay hết ba chậu nước mới khiến nó trở về diện mạo sẵn có. Tiểu đông tây có một bộ lông xù tuyết bạch, sờ sờ thoải mái hết sức, nhưng trên người nó lại có vài chỗ điểm xuyết ngân tích màu đỏ, tỉ như giữa trán tiểu đông tây có một khỏa hồng chí (nốt ruồi son), hai bên tai còn có lông tở màu đỏ, bốn cái chân nhỏ và cả ba cái đuôi cũng phủ những đường vân đỏ. Nhìn toàn thể mà nói, tiểu đông tây này rất đặc biệt, đương nhiên cũng rất đẹp.
Ngả Á nhấc tiểu đông tây lên, lắc lắc lay lay, nói: “Nếu còn không tỉnh, ta nướng ngươi lên ăn.”
“Chi…” Tiểu đông tây hé mắt, vừa tháy ác ý trong mắt Ngả Á liền dùng sức giẫy giụa, nhưng Ngả Á đã nắm lấy gáy nó lắc lư trên không, dù có tiếp tục gây sức ép cũng chỉ là phí công.
Tiểu đông tây mắt đỏ thẳm trừng trừng Ngả Á, một lát sau thì ỉu xìu đi, đầu, tứ chi và cả ba cái đuôi đều rũ xuống vô lực.
“Cho tiểu đông tây một cái tên đi.” Ta gãi gãi cằm tiểu đông tây, nó giống như một con mèo nhỏ, híp mắt, thoải mái bật ra tiếng kêu khe khẽ,
“Tam vĩ.”
“… Tên không sai.” Ta đồng tình vỗ vỗ đầu Tam Vĩ. Tên này rất có cá tính.
Ngả Á nhấc Tam Vĩ lên cao cao, tiếp tục nhìn chăm chăm vào nó, cũng không biết bọn hắn đạt tới nhận thức chung gì, dù sao thì khi Ngả Á đặt Tam Vĩ lên vai thì tiểu đông tây cũng không còn giẫy giụa trốn chạy nữa mà là híp hai mắt đỏ thẳm, nịnh nọt cọ cọ lên má Ngả Á.
Không còn tin tưởng vào tay nghề nấu nướng của Úy Trì Minh Tuệ, Ngả Á xung phong đi làm cơm trưa. Ta phát hiện mình càng ngày càng thích ăn giấm, nhìn huynh muội Úy Trì chia nhau hưởng lợi thức ăn do Ngả Á của ta tự tay làm, trong lòng sinh ra cảm giác bực bội muốn phát hỏa.
“Tiểu Phong, A…” Ngả Á gắp một đũa rau đưa đến bên miệng ta.
Thấy hắn hơi nheo mắt, ta mở miệng ăn hết không chừa một xíu, trong lòng đột nhiên dâng lên cảm giác đứng trước nguy cơ, đánh giá kỹ ái nhân, hắn càng lúc càng dễ dàng khắc chế tình tự bất lương của ta, nói không chừng một ngày nào đó ta sẽ bị hắn ăn đến chết… Được rồi, kỳ thật gọi là ‘thê nô’ cũng không kém cạnh.
“Làm sao vậy?”
“Không có, ta muốn ăn thanh tiêu.”
“Hảo.”
Thấy hai người ta nông ngươi nông, ái ý triền miên, huynh muội Úy Trì rùng mình, ta không quan tâm chấp nhặt với hành vi của hai tên thổ bao tử (quê mùa) ấy.
Giờ mùi, lão nhân tỉnh lại. Hung thần ác sát hướng về phía chúng ta mà rống, nhất là khi thấy Ngả Á, tròng mắt cũng vằn máu, “Trên đời này chỉ Dược Tiên mới có năng lực hạ dược với ta, không ngờ hôm nay lại bại trong tay mao đầu tiểu tử này. Tiểu tử, nói, Dược Tiên là gì của ngươi?”
Ngả Á chán ghét lau đi mấy điểm nước bọt bắn dính trên vai, gõ gõ đầu Tam Vĩ đang nằm trên vai, “Tam Vĩ, cắn hắn.”
Tam Vĩ sưu một tiếng nhảy lên, ghé vào đầu lão nhân loạn cắn.
“Quán hồ?!” Thấy rõ Tam Vĩ đang ở trên đầu hắn giở trò xấu, lão nhân trợn tròn mắt, cánh mũi phập phồng, một bộ vô cùng hưng phấn.
Tam Vĩ cào nát mặt lão nhân mới chịu nhảy xuống, lại chạy vòng quanh chân hắn, ta đang thắc mắc nó muốn làm gì thì Tam Vĩ đột nhiên nâng chân sau lên, ở trên giầy lão nhân thoải mái —- tè xuống.
Phốc —–
Khóe miệng không nhịn được run rẩy, đưa tay bắt lấy Tam Vĩ đang muốn nhảy lên người Ngả Á, Ngả Á khiết phích, Tam Vĩ mới tè xong mà lại muốn chạy đi nịnh hót Ngả Á thì khác nào tự tìm phiền phức.
Lão nhân vội vàng nói: “Tiểu tử, cho ta con quán hồ đó đi.”
“Không thể.” Ngả Á cự tuyệt ngay lập tức.
Lão nhân chớp mắt, lộ ra nụ cười giảo hoạt, “Có muốn biết thôn dân Cố gia thôn ở nơi nào không?”
“Không muốn biết.” Ta đáp.
Úy Trì Minh Viễn vội xen vào: “Đợi một chút, lão nhân gia, ngươi biết người của Cố gia thôn ở nơi nào sao?”
“Đương nhiên.”
“Xin nói cho chúng ta biết đi.” Úy Trì Minh Viễn vội vàng nói.
Ở cùng càng lâu càng phát hiện Úy Trì Minh Viễn vốn là một người đơn thuần, ta thực hoài nghi mấy năm qua hắn xông xáo trong chốn giang hồ như thế nào, người đơn thuần như thế sao vẫn chưa bị người khác lừa chết nhỉ.
“Nói cho các ngươi biết cũng được, nhưng mà… nhất định phải tặng ta con quán hồ kia.”
“Quán hồ không thể cho ngươi, đó là của Lăng Phong bọn họ.” Úy Trì Minh Viễn cự tuyệt cũng rất rõ ràng, lão nhân liên tiếp hai lần bị người cự tuyệt, sắc mặt không thể xem là đẹp.
Thái độ lão nhân kiên định, nhất định phải mang quán hồ làm vật để giao dịch, bằng không sẽ chẳng nói nửa lời.
Theo như hơi thở thổ nạp của lão nhân, xem ra võ công của hắn không tầm thường, nếu không phải đêm qua Ngả Á đã phục dược trong thức ăn của lão, dù cả bốn người chúng ta liên thủ cũng chưa chắc bắt được lão ta. Bởi vậy, một cao nhân như hắn vì sao lại để ý đến quán hồ, thân phận của quán hồ này chắc chắn không đơn giản.
Lấy thái độ của lão nhân, muốn từ miệng hắn moi ra quán hồ có gì đặc biệt có lẽ khó hơn vào đầm rồng hang hổ, ta cũng không lãng phí thời gian với hắn, mang theo Tam Vĩ đến trù phòng nấu nước, lát nữa phải… tắm cho nó thêm một lần.
Ở Cố gia thôn không điều tra được dấu vết nào về sự biến mất của thôn dân, huynh muội Úy Trì rất phiền não, vì thế phần lớn thời gia đều tập trung về phía lão nhân, lão nhân hạ quyết tâm nếu không tặng Tam Vĩ cho lão thì tuyệt không mở miệng, song phương triển khai thế giằng co.
Tối đến, nhận được phi cáp truyền thư của đại sư huynh gởi tới, hắn báo đã tới Hạp cốc nơi cha mẹ ẩn cư, Ngũ sư đệ trên đường đã cùng hắn tách ra, cũng không trở về với hắn, còn nói phụ thân và mẫu thân đều mạnh khỏe, ta không cần lo lắng; còn nói… Cuối cùng, trên thư còn nhắc tới Lưu cô nương, nói cha mẹ thúc thúc bọn hắn lúc rời đi cũng mang theo Lưu cô nương, hỏi ta tính toán an bày nàng như thế nào.
Ngả Á nhìn chằm chằm thư tín trong tay ta, bình tĩnh hỏi: “Lưu cô nương là ai?”
Ta chưa bao giờ kể cho hắn nghe về chuyện trong nhà, dĩ nhiên Lưu cô nương cũng xa lạ với hắn, “Lưu cô nương là hôn thê của ta.”
“… Hôn, thê?” Ngữ điệu có chút nguy hiểm.
Ta ôm lấy hắn, hôn hôn lên môi hắn, nói: “Thê tử của ta chỉ có mỗi ngươi thôi.”
“Nàng vẫn không biết ta là tình địch của nàng sao?”
Nếu ta không cảm nhận sai, cả người hắn lúc này sục sôi ý chí chiến đấu.
“Ngươi đây là tính đánh nhau sao?” Ta buồn cười hỏi.
“Như thế nào, không được à?”
“Đương nhiên không, nhưng mấy chuyện nhỏ nhặt này làm sao có thể để ngươi ra tay, ta sẽ an bày nàng. Ta và Lưu cô nương vốn không có tình cảm, chỉ do mệnh lệnh cha mẹ, môi chước chi ngôn (dùng lời mai mối) ước định, tin chắc gả cho ta đối với nàng cũng giống như người xa lạ vậy thôi, nếu được gả cho người mình thích hẳn nàng sẽ hạnh phúc hơn nhiều.”
“Nàng có mang rồi?”
“Không có, ta chỉ mới gặp nàng ấy có một lần.”
Làm yên lòng ái nhân, ta bắt tay vào chuẩn bị giải quyết chuyện của Lưu cô nương.
Tuy rằng hiện tại lưu hành mấy thứ tam thê tứ thiếp, ta có thể cưới Ngả Á cũng có thể thu Lưu cô nương vào phòng, nhưng ta chỉ yêu một mình Ngả Á, hơn nữa ta là người hiện đại, quan niệm một vợ một chồng đã ăn sâu thâm căn cố đế rồi. Lưu cô nương là một cô nương tốt, không cần đem thanh xuân tươi đẹp lãng phí trên người ta. Vì thế, ta nhất định hảo hảo an bài nàng.
Cha mẹ một lòng một dạ muốn ôm tôn tử, nếu như ta cô phụ vị hôn thê, lại dẫn một nam nhân về nhà, dù cha mẹ vẫn yêu thương ta, nhưng sẽ không cho Ngả Á cái nhìn tốt đẹp, ta phải đem tình thế ấy đảo ngược lại, biến mình thành đối tượng đáng để đồng tình. Nếu thế Lưu cô nương phải vứt bỏ ta trước.
Đại sư huynh là người đầu tiên được đề cử (vì hắn đã có tình ý với Lưu cô nương), lại sàng lọc thêm vài hảo hữu có phẩm chất và gia thế không tồi, truyền tin cho tam sư huynh, để hắn an bài Lưu cô nương cùng bọn họ ngẫu nhiên gặp gỡ, tài tử giai nhân, trong bầu không khí lãng mạng, không khó để phát triển giai thoại gian-tình.
Như vậy, nếu như Lưu cô nương phụ ta trước, được mọi người đồng tình là điều kiện tiên quyết, ta sẽ nắm được lợi thế rất lớn.
… Dĩ nhiên giống như trước kia từng nói, ta không phải là kẻ thiện lương. Đối với Lưu cô nương, ta cũng chỉ có thể nói lời xin lỗi.
—–