Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Úy Trì Minh Tuệ đến gần nhìn thoáng qua, trên mặt liền hiện lên vẻ ghê tởm đồng thời che miệng kinh hô một tiếng, nhảy dựng lui xa thật xa về phía sau, Úy Trì Minh Viễn mặt mày cũng mang biểu tình giống hệt, điều này cho ta biết thứ ở sau lưng mình hẳn cũng không lý tưởng gì cho lắm. Cũng không biết có phải do tác dụng tâm lý hay không, sau lưng càng ngứa tợn, trên người không thể tự kềm chế mà nổi lên một tầng da gà.
“Kỳ quái, sao trên người ta cũng thấy ngứa?” Úy Trì Minh Viễn không ngừng gãi hai chân.
“Ca… ngươi đừng gãi nữa, làm ta cũng thấy ngứa.” Úy Trì Minh Tuệ mặt như đưa đám.
Ngá Á ngưng mi nói: “Về thôn trang rồi nói sau, nơi này tối quá thấy không rõ.”
Đoàn người chúng ta rất nhanh trở lại nông gia đang tá túc.
Ngả Á xách ta vào phòng, động thủ cởi đi y vật trên người ta.
“Trời!”
Lại nghe được tiếng kinh hô, ta quay đầu hỏi: “Rốt cuộc làm sao vậy?”
Ngả Á lấy gương đồng tới, nói khẽ: “Ngươi phải chuẩn bị tâm lý thật tốt.”
Bóng ảnh phản chiếu trên gương đồng giúp ta thấy chuyện gì đang xảy ra trên lưng mình, mặt trên bị che kín bởi một tầng lông trắng lúc nha lúc nhúc, nhìn kỹ thì chúng lại có đường nét giống như một loại sâu bọ tế trùng gì đấy, không ngừng giẫy giụa chui ra từ trong da thịt, chả trách lại cảm thấy đau.
Da đầu ta run lên đẩy gương ra, hỏi: “Có thể trị không?”
“Ta sẽ thử xem xem.”
Ngả Á xuất ra ngân châm, trát vào mấy đại huyệt sau lưng ta, cảm giác ngứa ngáy có phần dịu lại. Tiếp ttheo hắn lại dụng rượu mạnh chà xát trên lưng ta, sau khi cồn bốc hơi lại quấn lên một tầng bột phấn có mùi thơm cổ quái, qua khoảng nửa nén hương, trên lưng ngứa càng khủng khiếp hơn, ngay sau đó lại là cảm giác ngọa nguậy tinh tế thập phần dọa người. Một tầng lại một tầng da gà nổi lên cồm cộm.
Cuối cùng là ngâm nước thuốc thêm hai canh giờ, lúc này mới tính là kết thúc,
Đám lông trắng bị trừ đi, nhưng vẫn để lại vật kỷ niệm —- chi chi chít chít những động nhãn, kỳ thật nên nói là “trùng nhãn” (lỗ sâu đục) thì chuẩn xác hơn, nhưng ta lo rằng nếu gọi vậy lại nghĩ đến thực cảnh sau lưng thì sẽ nuốt không trôi, cho nên dùng “động” thay thế cho từ “trùng” đó.
Ngả Á thoa một loại thuốc mỡ đặc biệt lên lưng ta, nói: “Mười ngày sau thì mấy vết đó sẽ biến mất.”
“Úy Trì bọn hắn đâu?”
“Còn đang ngâm nước thuốc.”
Thấy hắn lau thuốc xong, ta mặc nội sam vào, đứng dậy ôm lấy eo ái nhân, gối đầu trên vai hắn.
“Có đáng sợ không?” Ta đang nói đến cái lưng tội nghiệp của ta.
Ngả Á gật đầu, nói: “Có chút, Ngày mai chúng ta rời khỏi nơi này đi.”
Ta vốn không định nhún tay vào việc thôn dân Cố gia thôn mất tích, hiện giờ lại đụng tới quái vật khó lường như vậy càng không thể ở ngốc chỗ này, “Ân, ngày mai khởi hành.”
Ta không có lý tưởng trở thành đại anh hùng hào kiệt cao thượng trừ ma vệ đạo nên đối với quyết định ly khai Cố gia thôn hoàn toàn không có bất kỳ gánh nặng tâm lý nào.
Chúng ta nói chuyện này cho huynh muội Úy Trì, hai người bọn hắn rất khó hiểu đối với quyết định này, trong ánh mắt nhìn chúng ta cũng có vài phần thất vọng.
Ta hờ hững nhận cái nhìn chăm chú đầy thất vọng ấy, ôm Ngả Á nhảy lên ngựa, ôm quyền chia tay, “Nhị vị bảo trọng.”
Úy Trì Minh Viễn ôm quyền nói: “Bảo trọng.”
“Ca, bọn hắn…” Úy Trì Minh Tuệ muốn nói lại thôi.
Úy Trì Minh Viễn lắc đầu: “Mỗi người đều có ý của mình.”
Rời khỏi Cố gia thôn, ta ủy thác Bách Hiểu Sinh mang tin túc nơi này có quái vật thêm mắm dặm muối lan truyền ra ngoài. Tin chắc thế giới này không thiếu nghĩa sĩ chính nghĩa vì dân trừ hại.
Chúng ta một đường đi về phía bắc, đi một chút ngừng một chút, tới địa phương có phong cảnh tú lệ thì dừng lại lâu hơn một chút.
Cưỡi ngựa không hao phí khí lực, nhưng ngất ngư năm ngày khiến xương cốt cũng phát mềm ra. Giữa trưa chúng ta tiến vào Nam Dương thành, tá túc ở Thanh Vận khách ***.
Quả nhiên giống như Ngả Á nói, mấy cái lỗ sâu đục trên lưng ta sau mười ngày đã biến mất vô tung, này đều là nhờ vào thuốc cũng như sự chiếu cố hết lòng của Ngả Á.
Ta lấy hai cái gương đồng, một cái để trước mặt, một cái đặt sau lưng, nhìn thấy cái lưng bóng loáng không tì vết mới thở dài nhẹ nhõm một hơi. Rốt cục đã khôi phục, hình tượng kia thực sự là rất ảnh hưởng đến mỹ cảm.
Ngả Á nhếch khóe miệng nói: “Không nghĩ tới ngươi cũng có lúc ham đẹp.”
“Mọi người ai cũng có tâm yêu thích cái đẹp.” Ta đưa tay, kéo ái nhân ngồi xuống đùi mình. Nhấc cằm hắn lên, trêu đùa: “Ta chính là bị khuôn mặt này của ngươi bắt được đấy.”
Đôi con ngươi đen như mực cất giấu ý cười, cúi đầu, cố ý hướng về phía tai ta chậm rãi thổi một hơi, nhẹ giọng nói: “Nam nhân nông cạn.”
“A… ngô,”
Vành tai đột nhiên bị cuốn vào khoang miệng ấm áp, mắt ta tối sầm lại, thấp giọng ngâm khẽ.
“Tiểu Phong… nửa tháng.”
Ta biết rõ còn cố ý hỏi: “Nửa tháng cái gì?”
Hắn cúi xuống liếc mắt tiệp, khóe miệng gợi lên độ cong mê người, kéo tay ta đặt lên vai hắn, cũng chậm rãi sờ soạng xuống dưới. Hắn hơi hơi nghiêng đầu, khóe mắt ngước lên, khả ái mà xinh đẹp. Ta cười nhạt ôm sát ái nhân vào lòng, nghiêng đầu cắn lên đôi môi ôn nhuận, hấp thu hương thơm mê người kia.
Trực tiếp cởi khố tử hắn, vạt áo nội sam vừa vặn che đến đồn tế, nơi đó như ẩn như hiện, hô hấp ta dần dần nặng nề, tay chậm rãi thâm nhập vào khe hở trơn mềm ấm áp.
*********
Vài ngày sau ra thu được thư nhà, nói đại sư huynh mang theo Lưu cô nương bỏ trốn, trên thư mẫu thân khuyên giải an ủi ta không nên thương tâm, nữ nhân không tuân thủ phụ đạo như vậy không xứng với ta, vân vân… nha đầu cũng nói phải giúp ta tìm một đại tẩu tốt hơn Lưu cô nương kia gấp trăm lần.
Cầm thư, ta nở nụ cười, xem ra mọi việc đều phát triển đúng theo ý ta, tuy tằng khiến đại sư huynh và Lưu cô nương mang ác danh thì có chút vô đạo đức, nhưng kết hợp hai người này thành thân thuộc cũng coi như bồi thường cho họ đi vậy.
“Chuyện gì mà cao hứng như thế?” Ngả Á bưng canh thuốc đi tới.
“Ngươi xem xem sẽ biết.” Ta đưa thư cho hắn.
Xem hết thư, khóa miệng Ngả Á cũng cong lên, tuy rằng chỉ hơi nhếch lên nhưng ta biết hắn hiện tại rất vui vẻ.
Ta nói: “Sự tình đã giải quyết xong, chờ sau khi trở về nhà ra mắt gia trưởng, ngươi gả cho ta đi.”
Hắn nâng cằm lên, ý cười trên khóe miệng còn chưa thu lại, cố ý cao ngạo, đạm nhiên nói: “Là ngươi gả cho ta mới đúng.”
“… Nga, muốn ta gả cho ngươi?” Ta hơi hơi nhíu mày.
“Đúng vậy.”
“Thân thể của ta rất quý giá, ngươi lấy cái gì thú ta?”
Song đồng linh động xoay xoay, hắn đột nhiên kéo cằm ta, giảo hoạt nói: “Đến lúc đó tuyệt đối sẽ tặng cho ngươi một phần đại lễ, hiện tại…” Hắn chỉ chỉ vào canh thuốc trên bàn nói: “Đây là một phần của hồi môn, ăn đi.”
Mắt rủ xuống, thấy trên bàn là canh ‘hổ tiên’. khóe miệng ta cứng đờ, “Khụ, đồ cưới là không cần số lẻ.”
“Là do ta sửa lại tục lệ. Giờ ăn đi. Hay là… muốn ta uy ngươi ăn?” Ngả Á nhỏ nhẹ hỏi.
“… A, vậy làm phiền, tướng-công.”
“Nương tử, há miệng ra.”
Giải quyết xong chuyện Lưu cô nương, ta đột nhiên cảm thấy quy tâm tự tiến (nỗi nhớ nhà, nóng lòng trở về), rất muốn cho cha mẹ gặp mặt Ngả á, cũng tiếp nhận hắn. Tâm động không bằng hành động, giữa trưa liền rời Nam Dương thành, đi ngược lại hướng tây, thúc ngựa đi với tốc độ gấp đôi có thừa.
Hai ngày nay Ngả Á đến kỳ tính dục mãnh liệt, hạ thân ta cơ hồ không rời khỏi cơ thể hắn, đương nhiên lúc cưỡi ngựa là ngoại lệ, ta không định khiêu chiến độ khó cao như thế. Ta thực bất đắc dĩ thừa nhận một sự thật vô cùng dọa người, nếu như ban ngày không dùng hổ tiên bồi bổ, ta có lẽ đã có nguy cơ tinh tẫn nhân vong.
Khụ, nói như vậy quá dọa người.
————-