Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Trần Nghị nhìn bộ dáng thẹn thùng của Lý Mai, trong lòng nghĩ nương tử nói mình ngốc thì mình ngốc..
Hắn đến bây giờ không có cảm giác cơ thể khó chịu, hẳn là không có độc đi, “Ăn đi, bánh bao thơm.”
Trần Nghị nói liền gắp một cái bánh bao vào trong bát Lý Mai.
Lý Mai ngẩng đầu nhìn hắn, bởi vì có hai cái bánh bao, cho nên Lý Mai rất tự nhiên liền nói, “Chàng cũng ăn.”
“Ta không thích ăn bánh bao.” Trần Nghị lắc lắc đầu nói.
Lý Mai hồ nghi nhìn Trần Nghị liếc mắt một cái, xem hắn đang nói thật hay nói giả.
Trần Nghị đã cúi đầu ăn, Lý Mai thu hồi tầm mắt.
Cô nho nhỏ cắn một ngụm, mùi hương thịt ở đầu lưỡi, cô nhịn không được lại cắn một ngụm, liền dừng không được.
Một cái bánh bao nhanh chóng được cô ăn xong rồi, môi lưỡi vẫn còn dư vị mùi hương của thịt. Ánh mắt của cô gián lên bánh bao còn lại, nhịn không được nuốt nuốt nước miếng.
Trần Nghị tự nhiên chú ý tới ánh mắt của nàng, hắn đem bánh bao còn lại đặt trong bát, “Ăn đi, nếu không sẽ nguội.”
Lý Mai thật sự rất muốn ăn, một cái bánh bao căn bản không đủ cô đỡ thèm, bất quá khi mình muốn ăn, thì Trần Nghị không được ăn. Lý Mai trong lòng nghĩ chính mình đã ăn qua, cái này nên đưa cho Trần Nghị. Đây là đồ ăn hắn dùng tiền làm công kiếm được, hắn nên ăn, hơn nữa cô đã ăn một cái rồi.
Lý Mai đem bánh bao bỏ vào trong chén hắn, “Bánh bao có nhiều dầu mỡ, ta không thích ăn nữa chàng ăn đi.”
Trần Nghị không quên vừa rồi ánh mắt Lý Mai nhìn chằm chằm bánh bao, cũng biết nàng muốn đưa cho hắn ăn, đơn giản Trần Nghị đem cái này bánh bao chia làm hai, một nửa bỏ vào bát Lý Mai.
Lý Mai nhìn thoáng qua Trần Nghị, lại nhìn thoáng qua nửa cái bánh bao trong bát, cũng không từ chối, cái miệng nhỏ ăn bánh bao, hết sức quý trọng.
Cô cảm thấy nửa cái bánh baonày so với cái bánh bao ban nãy ăn còn ngon hơn.
Ăn qua cơm chiều, hai người rửa mặt xong liền nằm ở trên giường, bởi vì mệt mỏi một ngày, Trần Nghị ôm Lý Mai liền đã ngủ.
Một giấc ngủ tỉnh lại trời đã sáng, hôm nay Trần Nghị không có ra cửa, làm cơm sáng xong nghĩ sẽ đánh thức Lý Mai dậy. Hắn liền dọn dẹp sân vườn, đem cỏ dại trong sân làm sạch.
Trước kia Lý Mai không có trải qua cuộc sống như này. Hiện tại tới nơi này cũng được hơn một tháng, ít nhiều cũng học được cái gì đó, bất quá Trần Nghị cũng không bắt cô phải làm những công việc này.
Trần Nghị làm cỏ, Lý Mai liền phụ trách đem chúng vứt đi.
Một ngày làm việc, sân viện trong ngoài đều sạch sẽ.
Mùa đông sắp tới, hai tháng sau, rốt cuộc cũng có tuyết đầu mùa, sáng sớm trong sân đã đầy tuyết, Lý Mai hai mắt tỏa sáng, cô kiếp trước ở phía nam, rất ít khi nhìn thấy tuyết rơi chứ đừng nói một trận mưa tuyết trắng cả sân.
Cô thấy mới lạ liền chạy ra sân, dấu chân dẫm lên tuyết trắng. Lý Mai hưng phấn như đang âu yếm một món đồ chơi, cô nhịn không được dùng tay đựng tuyết, sau đó lại đem tuyết ném ra ngoài.
Trần Nghị mới từ nhà bếp đi ra liền nhìn thấy Lý Mai đang chơi tuyết. Mặt nàng bị lạnh đến đỏ bừng, hắn qua đi đem nàng ôm lên, đi vào trong phòng.
“Ai? Làm gì nha? Trần Nghị chàng đặt ta xuống, đây là buổi sáng!” Lý Mai đánh nhẹ Trần Nghị.
Nhưng nàng không có nhiều sức lực, Trần Nghị không có cảm giác đau, ngược lại bị nàng nói vậy lại có chút muốn thân mật với nàng. Rõ ràng bản thân buổi sáng đã nghĩ muốn, chẳng lẽ là bởi vì mấy ngày nay không có chạm vào nàng?
Trần Nghị chưa từng làm chuyện đó vào ban ngày, ngẫm lại ban ngày tuyên dâm, có thể nhìn rõ nương tử dưới thân hắn, côn th*t của hắn đã có phản ứng.