Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chờ thêm một thời gian, củ cải trắng cũng đã lớn. Hai người Lý Mai cùng Trần Nghị dành một ngày để thu hoạch.Cô muốn muối củ cải trắng nên đến chợ mua tỏi, tương ớt thử làm.
Lý Mai cũng không biết các bước cụ thể, nhưng trong đầu đại khái cũng đã nhìn thấy cách muối. Dùng muối cùng ớt cay phủ lên rồi để trong bình đậy lại. Cô cũng không muối hết củ cải, vì cô sợ làm không thành công lại lãng phí lương thực.
Cũng may, đợi nửa tháng đi qua, Lý Mai mở bình muối củ cải. Nhìn củ cải đỏ rực liền muốn ăn thử, Lý Mai đã nếm thử. Ánh mắt cô sáng lên, chính là mùi vị này.
“Chàng cũng nếm thử.” Lý Mai gắp một miếng đến bên miệng Trần Nghị chờ đợi, “Thế nào?”
Trần Nghị nhai trong miệng, “Ăn ngon nhưng hơi cay.”
Trần Nghị không thích ăn ớt cay, nhưng nghĩ củ cải muối chua thì nên cay cay”Cay là được rồi.”
“Chàng nói cái này, dùng để ăn với cơm có được không?” Lý Mai làm một lần đã thành công khiến cả người đều hưng phấn.
Trần Nghị nghĩ nghĩ, sau đó gật gật đầu, “Ăn với cơm? Có thể.”
“Vậy giữa trưa dùng cái này ăn với cơm.” Lý Mai lưu loát lấy ít củ cải muối ra đĩa. “Cái này, giống dưa muối.” Trần Nghị suy nghĩ một chút, yên lặng mở miệng.
Lý Mai ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn Trần Nghị nói: “Ta đang làm đồ muối chua.”
Nhìn biểu tình nghiêm túc của Lý Mai, Trần Nghị liền biết mình nói sai, cho nên hắn tự hiểu không mở miệng nói chuyện.
Giữa trưa nấu cơm, Lý Mai làm đồ chua, hai người đem một đĩa đồ chua ăn sạch sẽ.
Ăn uống no đủ rồi thì nên đi làm việc, Lý Mai lôi kéo Trần Nghị đi đến bãi đất trồng lại đem phần củ cải chưa thu hoạch mang về.
Một buổi trưa liền rửa sạch, tiến hành muối củ cải trắng. Làm xong mọi chuyện thì trời cũng đã tối.
Ngồi cả một buổi trưa, eo Lý Mai đau, mông cũng đau, cơm chiều tất cả đều giao cho Trần Nghị.
Chờ Lý Mai làm xong hết củ cải muối cũng đã đầu xuân, mọi người đều vội vàng bắt đầu mùa vụ lúa mới.
Trần Nghị ngày mai sẽ đi lên trấn, mặc dù Lý Mai cũng muốn trồng thêm loại lương thực khác nhưng lại chưa biết thời tiết này loại cây trồng nào sẽ phát triển.
Trần Nghị không mở miệng, xem như đồng ý. Hắn sẽ đi, nương tử hắn hình như so với trước đây đã thay đổi, nương tử hiền dịu thông minh đúng là hắn đã tích phúc ba đời.
Thời điểm nay cũng chưa có loại lương thực nào khác. Lên trấn rồi làm việc vặt để có tiền mua ít gạo, giờ đây hắn muốn dùng sức lực và thời gian của mình để kiếm nhiều tiền.
Tuy rằng đồ chua chưa bán, nhưng Lý Mai cảm thấy khẳng định có thể bán được giá, dù sao nhìn cái này cũng mới lạ. Đến lúc đi lên chợ trên trấn hỏi thăm các khách điếm hẳn có thể chào hàng để bán ra ngoài.
Bất quá cũng chỉ có mấy bình củ cải muối, phải tìm kiếm loại thực phẩm mới, nhưng nên là củ quả gì đây?
Lý Mai tạm thời ngừng suy nghĩ, chờ thêm mấy ngày đi trên đường nhìn có thể bán cái gì.