Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Ánh sáng rực rỡ len lỏi chiếu lên khuân mặt Vân Hưởng khiến y khó chịu mở mắt. Một màn sương mù bao quanh không nhìn rõ thực hư bao phủ lên mắt làm Vân Hưởng càng thêm mơ hồ với thực tại.
Chớp chớp mắt vài cái khung cảnh dần hiện ra rõ ràng, đập vào mắt Vân Hưởng là cái đầu rồng đang há miệng nhìn y chằm chằm.
Y giật mình, tim suýt thì rớt ra ngoài.
Tới khi nhìn kỹ lại y mới nhận ra đó chỉ là một bức tượng điêu khắc tinh tế như thật. Bị hoảng sợ, Vân Hưởng trong lòng không khỏi tự hỏi là kẻ nào rảnh rỗi lại dựng tượng rồng trước mặt người khác như vậy?
Song Vân Hưởng rơi vào trầm ngâm, y cảm thấy có gì đó không đúng.
"A... Nha... "
Vân Hưởng mở miệng nói nhưng lời thốt ra lại chỉ là âm ngọng của trẻ con. Y kinh ngạc nhìn xuống thấy đôi tay to lớn mảnh khảnh trước kia nay đã trở nên non mềm, múp thịt. Không những thế cánh tay ngắn cũn, trắng bóc đang không ngừng khua loạn xung quanh. Vân Hưởng lúc này mới nhận ra bản thân không thể điều khiển được khối thân thể này, ngay cả miệng cũng đang không ngừng bập bẹ nói:
"Nha... A... Á... "
Vân Hưởng rơi vào hoang mang tột độ nhưng nếu cẩn thận suy nghĩ lại, nhớ tới giọng nói bí ẩn kia y ngờ ngờ đoán ra bản thân có vẻ như đã trọng sinh.
Sau khi mất ý thức ở phát đạn thứ 3, Vân Hưởng đã nghe thấy một giọng nói của một người phụ nữ. Cô ta nói sẽ giúp y sống lại và cứu tất cả mọi người với điều kiện là y phải giúp cô ta hoàn thành nhiệm vụ ở một thế giới khác.
Y khi đó không suy nghĩ nhiều mà đồng ý ngay, y không cần biết đó là thực hay mơ, là ảo tưởng do bản thân y tạo ra trước khi chết cũng được. Chỉ cần có một cơ hội nhỏ nhoi y đều muốn nắm bắt. Huống chi y là người đã chết, nếu chết thêm một lần nữa còn có thể cứu lấy người mà y muốn cứu thì y cũng cam lòng.
Nghe thấy lời chấp thuận của Vân Hưởng người phụ nữ dường như rất vội vàng, cô chỉ để lại một câu [Mọi thứ ta sẽ giải thích sau] rồi đưa y đi.
Khi tỉnh lại y đã trong hoàn cảnh như vậy.
Trong lúc Vân Hưởng vẫn đang mơ hồ không rõ thì tiếng động bên ngoài đã thu hút sự chú ý của y:
"Phu lang! Người không thể làm như vậy được! Dù sao cũng là hài tử của người và Mễ, nếu người của Trác Dương Điện phát giác ra sự thật đứa trẻ này khó mà sống sót! " - Một giọng nữ dịu dàng không kém phần hốt hoảng vang lên, nàng cố gắng bám víu lấy đối phương nhưng lại vô tình bị vấp ngã, tiếng động theo đó vang lên không hề nhỏ - "A... "
"Cẩn thận! "
'Nam tử' thấy vậy vội bước lên một bước đỡ lấy vòng eo thon gọn của nàng, kéo nàng về phía bản thân mà ôm gọn người vào lòng, còn không quên cất giọng an ủi:
"Nàng đừng quan tâm chuyện đó nữa, ta đã dự tính trước mọi chuyện"
Vân Hưởng bên kia im lặng lắng nghe động tĩnh, y cảm thấy tình huống này có chút vi diệu. Nghe giọng điệu cùng cách ăn nói, đây là quay về thời cổ đại sao? Mà thấy cũng đúng, thời hiện đại nào lại để trần nhà chạm khắc hình rồng thế kia.
Khoan! Rồng? Lẽ nào Vân Hưởng y xuyên vào làm hoàng tử sao?
Trời đất! Phúc khí cũng lớn quá rồi đấy!
Nhưng Vân Hưởng cũng không mơ mộng quá nhiều, y rất nhanh đã lấy lại tỉnh táo. Vận dụng hết tài năng kiếp trước y rất nhanh đã nắm bắt được tình hình bên kia. Y đoán phía bên kia có hai người, có thể là 'cha mẹ' của y kiếp này.
Ban đầu y nghĩ là vậy nhưng khi nghe thấy lời nữ nhân chất giọng dịu dàng kia nói lại có phần mơ hồ. Có vẻ như nàng ta đang nói chuyện với 'phu quân' của mình về con của chàng ta tới một nữ nhân khác nhưng giọng nói lại thập phần lo lắng cho đứa trẻ. Đây là nàng ta quá độ lượng hay sự việc bên trong có uẩn khúc? Lại đến khi người y nghĩ là 'cha' kia lên tiếng y giật mình hốt hoảng. Kia không phải cũng là giọng nữ nhân sao? Tuy có chút trầm và gai góc nhưng vẫn có độ mềm mại của nữ nhân. Chất giọng nội lực này rất phù hợp với chất giọng của một nữ hán tử.
Chưa đợi Vân Hưởng hết sốc y đã tự khiến bản thân mình giật mình.
"Oe... Oe... "
Vân Hưởng không có quyền tự quyết, khối thân thể non nớt không biết vì lý do gì đột nhiên khóc lớn.
Tiếng khóc hài tử đau đến xé lòng còn y thì đau hết cả cổ họng. KHÔ𝙽G QUẢ𝙽G CÁO, đọc tr𝗎𝗒ện tại # 𝗧rù ⅿ𝗧r𝗎𝗒ện.V𝙽 #
Vân Hưởng mệt mỏi rơi vào trầm tư không hề phát giác ra nữ nhân dịu dàng kia đã nhanh chân bước tới. Đến khi y giật mình tỉnh lại đã cảm nhận được cả cơ thể đã rơi vào vòng tay to lớn, một bàn tay lớn không kém phần ấm áp đã liên tục vỗ về y.
" Hài tử ngoan mau ngủ, mẫu thân cùng Tướng mẫu rất nhanh sẽ không ồn ào nữa! "
Nữ hán tử cũng nhanh chân bước đến bên cạnh, tức giận nói:
"Tên nhóc thối này sao khóc lắm thế? Chẳng bù cho Anh nhi và Yên nhi, khi đó bọn chúng ngoan ngoãn biết bao! "
"Phu lang, người không thể so sánh như vậy! Tam tiểu quân mới vừa ra đời được 1 canh giờ khác với hài tử 1 tuổi"
Nữ nhân dịu dàng một bên vỗ về Vân Hưởng, một bên hướng nữ hán tử cất giọng bực tức. Nữ nhân này ngày ngày đều chỉ biết tới chuyện chính sự, chưa từng quan tâm tới các vị tiểu tước cùng tiểu quân. Lần nào cũng như lần nào phải đợi hài tử lớn hơn 1 tuổi mới chịu xuất hiện gặp mặt. Lần này nếu không phải việc của Tam tiểu quân cấp bách, có khi phải chờ nữ nhân này 1 năm sau mới chịu về phủ.
Bị chính 'phu nhân' của mình tặng cho ánh mắt khinh thường, nữ hán tử không dám ho he một lời. Tuy nàng chỉ là thị thiếp nhỏ bé nhưng thân phận tôn quý. Vả lại nàng nhìn vẻ ngoài tuy yếu đuối, mong manh nhưng trong quá khứ cũng đã từng ra chiến trường. Chỉ có nữ hán tử mới biết nàng đã từng kiêu ngạo và cuồng bạo bao nhiêu, trên khắp thiên hạ này cũng chỉ có nữ hán tử là dám yêu nàng.
Vân Hưởng dù được dỗ dành nhưng y vẫn không chịu nhượng bộ, nữ nhân kia dám gọi y là 'tên nhóc thối'. Dù đây thường là cách y gọi Vân Mộ Chi hay mấy tên nhóc con vừa đáng ghét vừa xấc xược. Nhưng Vân Hưởng không bao giờ chấp nhận được việc bị người khác chửi như vậy.
Vân Hưởng thuận thế liền gào khóc tới tê tâm liệt phế.
Tiếng khóc (thực chất đang mắng người) của hài tử vang lên càng lớn khiến nữ hán tử khó chịu tới mức cau mày, hai tay vô thức đưa lên che hai tai lại, lùi ra sau vài bước.
"Cái tên nhó - c.... Sao nó khóc ngày càng lớn hơn vậy? Thật nhức đầu mà! "
Nữ nhân dịu dàng cũng có chút luống cuống, nàng chưa từng gặp trường hợp này bao giờ. Hai nhi tử do nàng sinh ra đều rất ngoan, rất ít khi khóc quấy. Vả lại mỗi lần nhi tử càn quấy như vậy đều là nhũ mẫu ở bên dỗ dành. Nàng đơn thuần chỉ biết cách bế hài tử, nay lại gặp hài tử khó nhằn như Vân Hưởng không khỏi có chút thất khinh.
"Lẽ nào... hài tử đang đói? "
Nàng tự thì thầm song bỏ mặc nữ hán tử vẫn còn ngơ ngác đứng bên cạnh mà vạch một bên áo ra. Để lộ ra một bên ngực trắng nõn, *** ** bên trên trắng hồng ôn nhuận còn rỉ ra một chút chất lỏng màu trắng nhạt nhoà. Tiểu nhi nữ của nàng sinh sớm hơn Tam tiểu quân 5 tháng, hiện tại cũng là lúc sữa của nàng đầy nhất, nữ nhân cũng không ngại để nhi nữ của mình cùng Vân Hưởng chia sẻ chút sữa này.
Động tác này của nàng trực tiếp doạ sợ nữ hán tử đứng bên kia, đến khi lấy lại tinh thần cô mới khẽ đưa mắt nhìn về phía khác.
Còn Vân Hưởng cũng bị doạ không kém.
What!
Bà già đang làm cái gì thế hả?
Mau tránh ra!
A!
Vân Hưởng kịch liệt la hét, người lớn nghe ra lại chỉ có tiếng khóc rống. Y khóc không ra nước mắt. Con mẹ nó! Y từ trước tới nay còn chưa từng động vào phụ nữ thấm không nổi cái kiểu trò chơi bú sữa mẹ này!
Có ai không! Cứu!
[Ngươi gọi ta sao? ]
Giọng nói trầm thấp quen thuộc vang lên trong đại não khiến Vân Hưởng vui mừng tới rớt nước mắt.
Cô tới rồi! Mau tìm cách giúp tôi thoát khỏi nghịch cảnh đi!
[Nghịch cảnh? ]
Giọng người phụ nữ nghe ra vẻ khó hiểu, có lẽ trong suy nghĩ của cô chuyện người lớn xuyên vào thân thể hài tử rồi được người uy uống sữa là chuyện rất bình thường. Nhưng đối với Vân Hưởng đây là chuyện rất hệ trọng và cực kỳ đáng sợ. Không nói đến mặt mũi, phải biết Vân Hưởng kiếp trước chỉ có đúng một mối tình là Tô Tử Linh. Đó cũng chính là lý do mà y yêu ả bằng cách móc cả tim gan ra để đối đãi. Nhưng trong suốt 2 năm quen biết y cùng Tô Tử Linh ngay cả hôn môi còn chưa làm đến huống chi là nhìn thấy thân thể trần như nhộng của đối phương. Thế nên đối với Vân Hưởng khái niệm về "ngực của phụ nữ" là cái gì đó nó rất là khó hiểu. Không chỉ về mặt cảm xúc mà còn khó hiểu về mặt lý thuyết.
Sống hơn 20 năm cuộc đời Vân Hưởng biết rõ bản thân muốn gì và bản thân yêu thích thứ gì. Qua đó y đúc kết được y rất có ác cảm với ngực của phụ nữ đặc biệt là ngực bự. Và nữ nhân trước mắt vừa hay đã nhận được một vé vào danh sách đen của y.
Thế nên...
Mau cứu tôi! Á!
Vân Hưởng không ngừng gào rống la hét, thân thể cũng kịch liệt dãy dụa phản đối nhưng không ngờ y vừa quậy người một cái suýt nữa rớt ra khỏi vòng tay của nữ nhân dịu dàng kia. Rất may nàng phản ứng kịp, lôi y ôm lại vào lòng tiếp tục dỗ dành.
Đang đương sự không biết phải làm sao nàng lại nhớ trước kia nhũ mẫu từng nói hài tử mới sinh rất nhạy cảm nên ở với mẫu thân thân sinh mới có thể trưởng thành tốt liền nhanh chóng hướng về phía nữ hán tử nói ra suy đoán của mình:
"Phu lang, nhũ mẫu từng nói liên kết mẫu tử tình thâm vô hạn, hài tử mới sinh rất nhạy cảm khó trách khó dỗ dành... Người mau đi tìm thứ gì đó thuộc về Mễ đi! "
Nữ hán tử nghe vậy nhìn hài tử trong vòng tay của nàng có chút nghi ngờ. Lúc sau cô lại thấy bản thân điên mới đi nghi ngờ một hài tử mới sinh như vậy liền bỏ lại một câu mà phất áo rời đi.
"Chờ ta một lát... "
Vừa bước ra khỏi cửa nữ hán tử lệnh cho nô tài trong phủ đi lấy vật gì đó. Một lúc sau quay lại, trên tay cô đã nhiều hơn một kiện đồ vật.
"Đưa nó ôm thứ này tạm đi... "
Nữ nhân dịu dàng tiếp nhận hộp gỗ trong tay, mở ra nhìn vật bên trong nàng không khỏi kinh hách. Nằm yên vị trong hộp gỗ là một chiếc nhẫn ngọc phỉ thúy màu xanh nguyệt tuyệt đẹp. Chiếc nhẫn được chạm khắc thành hình một con rồng ngậm ngọc cuốn thành 3 vòng đầy sinh động. Vừa cầm vào nàng cảm nhận được một nguồn linh lực nồng đậm chảy trong chiếc nhẫn. Rất nhanh nàng đã nhận ra đó là linh lực của Mễ - mẫu thân thân sinh của Vân Hưởng. Khoé môi nàng khẽ cong lên một nụ cười dịu hiền, không nghĩ 'phu quân' của nàng vẫn giữ lại thứ này.
Nhớ năm đó bị Mễ chọc giận cô đã không do dự mà quăng chiếc nhẫn đi. Cứ nghĩ vật mất tình tan nay vật này lại xuất hiện trước mắt chứng tỏ lời nữ hán tử nói năm đó nửa phần là giả dối.
Nghĩ tới đây nàng cười thầm trong lòng, quả nhiên là khẩu xà tâm phật, chứng ngạo kiều này của nữ hán tử thật hết cách chữa.
Nhớ tới hài tử vẫn còn khóc rống trong lòng nàng vội định hình lại tinh thần đặt chiếc nhẫn ngọc lên ngực hài tử. Tiếng khóc hài tử ban đầu còn vang vọng sau dần dần lại nhỏ lại. Chưa đầy một khắc sau liền im ắng, hài tử cựa quậy thân thể vài cái, đôi mắt lim dim, đôi môi nhỏ khẽ vang lên tiếng ê a mệt mỏi rồi chìm vào giấc ngủ.
Thấy hài tử đã an tĩnh bên môi nàng bất giác cong lên một độ cong mềm mại, nàng nhẹ nhàng đặt hài tử trở lại trong nôi.
Nữ hán tử bên này cũng thở phào nhẹ nhõm:
"Tên nhóc này cũng thật khó chiều! "
Nữ hán tử nhíu mày liếc nhìn Vân Hưởng an tĩnh ngủ trong lôi song hướng phía nữ nhân dịu dàng nói:
"Lạc! Nó đã ngủ rồi, cùng ta qua bên này bàn chuyện chính sự tiếp"
Nữ nhân dịu dàng khẽ gật đầu chấp thuận, nàng liếc nhìn Vân Hưởng một cái, đôi mắt thoáng qua vẻ u sầu rồi nhanh chóng cất bước rời đi.
________
9:11_27/3/2022