Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
"Ai nha, nhị nương a, hôm nay ngươi đến rồi, ăn cơm quán ngươi đột nhiên một ngày không ăn, ta liền cảm giác thiếu cái gì đó? Ăn cái gì đều không ngon " một trung niên nữ nhân cười cùng nhị nương chào hỏi.
Nhị nương cảm kích cười nói: "Đại tỷ yêu thích là tốt rồi, lần này đại tỷ ăn gì? Ta để cho đại tỷ nhiều một ít, "
"Ai u, vậy thì tốt quá, nhị nương thật hào phóng, " trung niên nữ nhân rất cao hứng,
Người bên cạnh dồn dập ồn ào nói: "Nhị nương, chúng ta cũng mua, có thể hay không cho chúng ta nhiều một chút a, "
Nhị nương hảo tính khí cười nói: "Cho, đều cho, ngày hôm nay mua đều cho nhiều. "
"Hảo, hảo a, " mọi người vừa nghe dồn dập cao hứng khen nhị nương hào phóng,
Nhị nương thấy mình được hoan nghênh, trong lòng đương nhiên cũng cao hứng, mặc dù nói hôm nay ai mua đồ ăn sẽ nhiều cho, thế nhưng cuối cùng nhị nương vẫn có lời,
Hai tháng đảo mắt đi qua;
hai tháng này cảm tình của nhị nương cùng Lý Thanh có thể nói là thẳng tắp tăng lên, khi sinh hoạt vợ chồng với Lý Thanh, nhị nương đều sẽ đem tiểu Ngôn Nhi ôm vào gian bên trong, để tiểu ngủ Ngôn Nhi một mình, để nhị nương cùng Lý Thanh có một đêm cảm xúc mãnh liệt,
May mà nhị nương cùng Lý Thanh thức dậy sớm, nhị nương mỗi ngày đều sẽ đem tiểu Ngôn Nhi tại ôm trở về, Nếu không nhất định tiểu tử kia sẽ bất mãn,
Lại hai ngày nữa chính là ngày Nguyên nương nghênh thú Trương Tiểu Hoa, hai ngày này Lưu Lý thị rất bận, Trương Tiểu Thúy hết thảy đều mặc kệ, Trương Tiểu Thúy chỉ cần không phá hoại đã a di đà Phật, sao còn có thể hi vọng Trương Tiểu Thúy giúp đây.
Vì vậy mọi chuyện Lưu Lý thị đều đến an bài, cho nên Lưu Lý thị phải chuyển về Nguyên nương gia cùng đi ở, chỉ là nhà Nguyên nương vốn là địa phương chật hẹp, Trương Tiểu Hoa vừa vào cửa thì càng thêm không có chỗ,
Không có cách nào, hai hài tử không thể làm gì khác hơn là chuyển vào phòng Lưu Lý thị
Người trong thôn nghe Nguyên nương muốn cưới bình phu lập tức luyên thuyên nói Nguyên nương đúng là người có phúc, không có tiền còn có thể cưới được bình phu, cũng có người nói Nguyên nương không phải là người biết suy tính, trong nhà khó khăn còn thú bình phu, nói chung cái gì cũng nói,
Bất quá đại gia tò mò nhất chính là hiện tại nhị nương đã có tiền lúc nào sẽ thú bình phu, mà các nàng cũng đã hỏi thăm thân thích mình có đối tượng thích hợp hay không để bàn với nhị nương,
Nhị nương đương nhiên cũng biết, bất quá đều nở nụ cười cho qua.
Trong thôn phụ nam tại thời điểm cùng Lý Thanh tán gẫu cũng sẽ thỉnh thoảng hỏi thăm nhị nương, Lý Thanh cũng không hề tức giận, chỉ là rất trịnh trọng nói cho những người nam nhân kia thê chủ mình sẽ không cưới bình phu cùng tiểu thị,
Đại gia thấy Lý Thanh nói nghiêm túc như vậy rất ước ao được như Lý Thanh, cũng có phản đối, bởi vì nhị nương có tiền lại có thể muốn một Lý Thanh đã xài qua rồi hay sao. Cho nên việc nhị nương đến cùng có thể có nam nhân khác hay không, nhất thời trở thành đề tài sốt dẻo nhất trong thôn.
Hôm nay bán đồ hết nhanh, trời vẫn còn sớm, nên nhị nương cười nói với Lưu Lam: "Ca ca, ngày hôm nay trời còn sớm, chúng ta đi dạo đi, "
Lưu Lam thấy nhị nương hứng thú như vậy đương nhiên là không muốn nàng mất hứng, lại bảo hôm nay trời xác thực còn quá sớm liền cười nói: "Tốt, "
Nhị nương cùng Lưu Lam đem sạp hàng thu dọn rồi đi trên đường.
Nhị nương lôi kéo Lưu Lam đi tới cửa hàng tơ lụa, trong cửa hàng lão bản cũng thường thường đến thăm sạp hàng của nhị nương, vừa nhìn thấy nhị nương đi vào liền cười nói: "Là nhị nương a, muốn mua gì? Chỉ bằng ngươi bình thường cho ta nhiều đồ ăn, mặc kệ ngươi ngày hôm nay muốn cái gì ta đều sẽ cho ngươi một giá tiền hợp lý. "
Nhị nương vội vã cười báo đáp nói: "Nếu Đoàn lão bản nương nói như vậy vậy ta sẽ không khách khí, "
Đoàn lão bản nương vừa nghe nhị nương thoải mái như vậy, trong lòng cũng cao hứng "Đến, nhìn những thứ này đều là hàng mới tháng này vừa tới. " chỉ thấy Đoàn lão bản cầm một cây vải màu sắc sáng rõ tới.
Nhị nương vừa nhìn thì biết đây là tơ lụa, liền hỏi "Sa tanh này bao nhiêu tiền một thước?"
"Nếu như người khác vậy ít nhất là 80 văn, nhị nương nếu như muốn thì chỉ 75 văn, đây là giá tiền thấp nhất ta có thể cho, " nhị nương cũng biết lão bản thực sự nói thật.
Lưu Lam vừa thấy nhị nương muốn vải này, vội vàng lôi kéo nhị nương đi tới một bên "Nhị nương, chúng ta lại không thiếu quần áo, lại nói chúng ta cũng không cần mặc quần áo tốt như vậy, quá đắt, " Lưu Lam một mặt không đồng ý,
Nhị nương vội vàng nói: "Ai, ca ca chúng ta đi sớm về khuya tiền kiếm được không phải để tiêu sao, cái gì không được mặc, người khác có thể mặc, chúng ta cũng có thể mặc, ca ca lần này ngươi nghe ta đi, "
Lưu Lam thấy nhị nương kiên định nói, cũng nghe theo ý nhị nương đi tới,
"Như vậy vải sa tanh này lấy màu tối, màu xanh sẫm cùng màu phấn nhạt đi, tổng cộng 8 thước " nhị nương hào khí một hơi muốn nhiều như vậy, dù sao người trong nhà vẫn không tốt, Lưu Lý thị cũng phải đưa qua.
Lão bản thấy nhị nương một hơi muốn nhiều như vậy thì càng cao hứng hơn, còn đưa cho nhị nương mấy thước vải bông tốt nhất
Nhị nương nhị nương cầm vải, lôi kéo Lưu Lam lại đi tới cửa hàng trang sức cách đó không xa.
Lưu Lam thấy nhị nương hướng về cửa hàng đồ trang sức đi, vội vàng kéo nhị nương "Ai, nhị nương, những thứ đồ này đã được rồi, không cần lại mua cái gì, "
Nhị nương nhìn Lưu Lam cẩn thận từng li từng tí một chỉ lo chính mình tiêu xài hoang phí, an ủi: "Ca ca, không có chuyện gì, ta xem ca ca cũng không có đồ trang sức gì, trước đây nhà chúng ta khó khăn, hiện tại nhà chúng ta có tiền, ta biết không có thể xài tiền bậy bạ, thế nhưng mua một hai cái đồ trang sức chúng ta vẫn mua được, nghe ta, đi thôi, "
Thấy nhị nương quyết định muốn mua, Lưu Lam cũng sẽ không tiếp tục khuyên,
Tiến vào cửa hàng đồ trang sức, lão bản nương vừa nhìn là nhị nương đến, vội vã tự mình đi ra quan tâm,
Hiện tại trên trấn phần lớn người đều nhận thức nhị nương, biết nhị nương làm cơm ăn ngon, còn có một cử nhân muội muội, cho nên hiện tại trên trấn hầu như không có ai sẽ cùng nhị nương gây xích mích.
Coi như có người đỏ mắt nhị nương làm ăn tốt, bán đồ ăn giống như nhị nương, thế nhưng mùi vị nói sao cũng không sánh được với nhị nương, chuyện làm ăn của nhị nương căn bản sẽ không chịu ảnh hưởng, lại nói nhị nương bán đồ ăn không mắc, người trên trấn cũng quen mua đồ ăn tại chỗ nhị nương, đương nhiên sẽ không lại đổi chỗ khác.
Lại nói nhị nương rất biết cách làm người, khách nhân thường đến nhị nương bình thường đều sẽ cho nhiều một ít, có khách nhân cơm nước xong không mang tiền, nhị nương cũng không tức giận, chỉ là cùng khách nhân nói cẩn thận lần sau đến mang tiền theo.
Đương nhiên cũng có người không trả tiền lại, thế nhưng người như vậy vẫn rất ít, đại đa số khách nhân đều thấy nhị nương có nghĩa khí, lần sau đến liền đem theo tiền trả, hơn nữa nhị nương còn nhiềuhơn một khách hàng trung thành.
Nhị nương có lúc còn có thể đem cơm cho một vài người ăn mày, hài tử lang thang, cho nên danh tiếng của nhị nương trên trấn có thể nói là rất tốt.
"Ai nha, là nhị nương a, làm sao? Muốn mua đồ trang sức cho người nhà?" Chưởng quỹ một mặt nhiệt tình nhìn nhị nương,
Nhị nương cũng cười đáp: "Đúng đấy, là mua cho người nhà, không biết chưởng quỹ nơi này có gì, có thể hay không giới thiệu một chút?"
"Được, đương nhiên có thể, đến, đến, nơi này ngươi xem, đây là mẫu mới tháng này vừa chế tạo ra. "
Nhị nương vừa nhìn thì đều là một vài vòng tay, dây chuyền vàng, trâm vàng tử các loại.
Nhị nương hiện tại tuy rằng có tiền, thế nhưng mua vàng vẫn còn có chút khó khăn, dù sao một cây trâm vàng cũng gần như mười lượng bạc a.
Chưởng quỹ cũng nhận ra được nhị nương không hăng hái lắm, đảo mắt nghĩ đến cái gì liền lôi kéo nhị nương đi tới một bên quầy trang sức bằng bạc khác.
Nhị nương thấy những trang sức bằng bạc này tuy rằng không chói mắt bằng trang sức vàng, thế nhưng quý ở chỗ tinh xảo, đẹp mắt, cho nên nhị nương liền chọn một cây trâm bằng bạc đơn giản một chút, Lưu Lý thị tuổi đã lớn, không thích hợp mang đồ trang sức hoa văn phức tạp.
Nhị nương lại chọn một cây trâm bạc điêu khắc hoa mai tinh xảo cây trâm, cho Lưu Lam xem,
Lưu Lam rất yêu thích, nhị nương lại theo chưởng quỹ đi xem ngọc đồ.
Nhị nương liếc mắt liền thấy đặt tại trên quầy có một cây trâm toàn thân làm bằng ngọc bích, phần đầu điêu khắc một đóa hoa bách hợp tinh xảo.
Nhị nương mừng rỡ cầm lấy cây trâm kia "Chưởng quỹ, cây trâm này bán thế nào?"
Chưởng quỹ vừa nhìn thấy nhị nương chọn cây trâm kia, vội vàng cười nói với nhị nương: "Nhị nương thật là có ánh mắt, cây trâm này tuy rằng không phải dùng ngọc tốt nhất, thế nhưng cây trâm này chạm trổ tuyệt đối là không sai. "
Nhị nương tự tin nhìn, thực là không tồi, hoa Bách Hợp Điêu khắc trông rất sống động, thậm chí cánh hoa cũng có thể thấy rõ.
"Chưởng quỹ cây trâm này bán thế nào?" Nhị nương nếu đã chọn cái gì, thì sẽ không chần chờ,
"Cái này người khác mua chí ít phải 10 lạng bạc, thế nhưng nhị nương muốn chỉ lấy tám lượng hai, thấp hơn ta sẽ không bán, "
"8 lượng 2 vẫn còn nằm trong khả năng của mình, hơn nữa chưởng quỹ cho giá tiền cũng không mắc. "
Cuối cùng nhị nương dùng 15 lượng bạc mua ba món đồ trang sức, đương nhiên quý nhất vẫn là cây trâm ngọc nhị nương mua.