Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
"Xin đem áo cởi xuống!" Xoay người chỉ vào nam tử lớn tiếng ra lệnh.
Nam tử kia càng thêm khinh thường đem hai ba lớp áo cởi xuống hết, Nhất Thuần cầm lên áo lót màu đen, thuần thục mặc vào người hắn.
Lập tức nam tử kia mặt so với mông khỉ còn đỏ hơn, Vương điện hạ mặt mày một màu xanh tái. Đột nhiên mọi người trong điện cười ầm lên, thanh âm này đủ để rúng động ba cái cột nhà.
Vào lúc nam tử kia được mặc áo vào, mọi người đều hiểu rõ vất đó dùng để làm gì, cũng có thể tưởng tượng đến tên gọi của nó là gì rồi. Thật ra thì phương diện này nam nhân lĩnh ngộ cũng không kém nữ nhân
Nam tử tức giận đem áo lót cho xé cho nát bấy, các nữ nhân khác trong lòng cảm thán, thật là đáng tiếc a~!
Vậy mà Nhất Thuần lại không cười, chỉ nhìn bọn bọ châm chọc lẫn nhau rồi xoay người rời đi. Đối với sự vô lễ của nàng, Long Tiêu còn có thể nhịn, thì đâu có ai dám nói cái gì!
Trở lại Thanh Hà Uyển, Nhất Thuần ở trước phòng ngồi xuống, giống như thường ngày dựa lưng vào cây cột phơi nắng mặt trời, trong lúc bất chợt một sự trống rổng chưa từng có ập tới, nàng chỉ biết nhắm mắt lại hít sâu một hơi.
"Nương nương, ngài đứng lên đi! Trên đất lạnh lắm!." Mộng Phàm quan tâm nói, tuy ngoài điện cời nói nhưng trong lòng nàng vẫn chưa khôi phục lại sau chuyện ở trong điện.
"Không sao!" Nhất Thuần miễn cưỡng trả lời.
"Nương nương?" Mộng phàm không buông tha nói.
"Chớ quấy rầy ta, để ta an tĩnh một hồi!" Nói xong, nơi khóe mắt chảy xuống một giọt lệ.
"..." Mộng Phàm kinh ngạc nhìn chủ tử, mở miệng nhưng cũng không nói gì thêm.
Nhất Thuần đứng ở trong viện chừng một canh giờ, ngơ ngác nhìn về phía cửa, mặt không cảm xúc. Một đám thị nữ không dám lơ đãng bồi đứng sau lưng.
"Dưới ánh trăng, mỹ nhân kia như một giấc mộng, thật sâu làm động tới nội tâm vô vàng khát vọng của ta." Cách đó không xa trên cây, một hắc y nhân hướng về phía dưới ánh trăng, ngây ngô tự nói với lòng.
"Nương nương, không còn sớm, ngài có muốn đi nghỉ ngơ trướci?" Mộng Phàm to gan nhắc nhở.
"Ừ!" Một tinh khiết rốt cuộc gật đầu, xoay người được dìu vào trong nhà.
Tất cả mọi người lui xuống, chỉ còn lại một mình nàng, mở cửa sổ ra, bên ngoài mùi rượu tràn ngập nồng đậm trong không khí, làm cho người ta ngà ngà say.
Nàng ngẩng đầu nhìn về bầu trời đầy sao, chỉ thấy hàng vạn ngôi sao ở bầu trời đêm lấp lánh, giống như muốn thu hút người ta thổ lộ tiếng lòng, những ngôi sao đó không hề ẩn núp, tịch mịch giốngvnhư tâm tình của nàng lúc này.
Thật sự rất nhớ hắn, nhưng là hắn sẽ nhớ tới nàng sao?
Aiz! Thật là ngu! Nhất Thuần không nhịn được thật thâm sâu thở dài một cái.
Trở lại trên giường lớn lạnh như băng càng tăng thêm một phần sầu bi. Thói quen khi ở trong vòng tay của hắn đi vào giấc mộng, không có hắn làm bạn, nhắm mắt lại nhưng không cách nào ngủ được, thói quen quả thật rất đáng sợ. Trong cung, những nữ nhân khác chỉ biết chờ ở cửa, họ một tháng cũng không thể gặp được hắn một lần, như con chim nằm trong lồng son bị giam cầm không có tự do, niềm vui duy nhất là chờ đợi hắn, mỗi người đều đang đợi, tựa như nàng tối nay cũng vậy.
Bất tri bất giác hoài công cả đời chờ đợi, chỉ khiến hồng nhan chờ thành tóc trắng, uổng phí tuổi xuân tươi đẹp, cuối cùng vẫn chỉ biết trông mong nam nhân chưa hề nhớ tới mình kia. Cho dù từng nhận được chân tình ấm áp, cũng chỉ như lửa khói mà thôi, rực rỡ là thế, nhưng khi qua đi cũng chỉ còn lại tro tàn, nhanh chóng tan biến.
Giờ mới hiểu được đêm rất dài, nàng nhắm mắt lại mặc cho nước mắt chảy ra, ướt đẫm bên gối...
Buổi trưa ngày hôm sau...
"Nương nương, ngài đã tỉnh?" Mộng Phàm ở bên giường nhẹ giọng gọi.