Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
"Được rồi, ta chọc nàng chút thôi, mau dậy đi." Nhìn Nhất Thuần có vẻ tức giận, hắn vui vẻ cười trộm, sau đó dịu dàng dụ dỗ nàng rời giường.
Nhất Thuần không biết là mình có vấn đề hay là nam nhân ở trước mắt có vấn đề, trong ánh mắt của hắn không còn sự cợt nhã như lần đầu tiên gặp mặt, thay vào đó là một ánh mắt dịu dàng cưng chiều. Nhưng lòng tự trọng của nàng cao như thê làm sao có thể thuận theo ý của hắn, chỉ đành mặc kệ để hắn đỡ nàng ngồi dậy.
Mặc dù đã vào thu, ánh nắng gắt gao của buổi chiều cuối thu để lại trong nàng sự xao động mạnh mẽ. Đứng ở trên lầu các nhìn xuống, ở nơi xa sơn minh thủy tú, phảng phất như đang tiến vào vùng sông nước Giang Nam, nâng lên nhiều hơn vẻ u sầu.
Tin cẩn thận đỡ nàng, một tấc cũng không rời canh giữ ở bên người nàng, một hồi thì sai ngời dâng lên nước uống, một hồi lại sai người dâng lên thức ăn, sợ nàng đói bụng hay mệt mỏi. Bên cạnh bọn nha hoàn mắt cũng đã muốn rớt ra ngoài, từ lúc nào Tin vương gia lại có vẻ mặt ôn nhu biết săn sóc người khác như vậy?
"Một Vương gia cao cao tại thượng như vậy chẳng lẽ không có chuyện gì khác để làm sao?" Nhất Thuần không cách nào nhịn được những ánh mắt nóng bỏng kia đành quay lưng về phía hắn, ánh mắt mặc dù đang nhìn nơi xa, trong lòng đang suy nghĩ như thế nào để đuổi hắn đi.
"Dĩ nhiên không phải, chỉ là ta hiện tại đem thời gian làm việc sắp xếp lại, cho nên ban ngày có nhiều thời gian ở cùng với nàng." Tin hưng phấn trả lời, đối với sự chủ động quan tâm của nàng, hắn thiếu chút nữa thụ sủng nhược kinh.
Lần đầu tiên nghe được bọn họ đối thoại như vậy, bọn nha hoàn không chỉ có bội phục lòng can đảm của Nhất Thuần, nhớ lúc nàng còn hôn mê bất tỉnh thì lần đầu tiên họ được thấy Tín vương gia cao ngạo lộ ra vẻ mặt nóng nảy cùng bất an, nàng đã cho họ quá nhiều lần đầu tiên mà cả đời cũng khó mà quên..
Nhất Thuần trên đầu chảy xuống một giọt mồ hôi lớn, nghĩ thầm nam nhân này đúng thật là có vấn đề, chẳng lẽ hắn nghe không ra nàng nói chính là nói "móc" hắn sao? Nhưng mà đối với những gì hắn làm cho nàng, nàng chỉ có thể mềm lòng mà thôi.
"Đây là nước nào?" Nhất Thuần mở miệng hỏi, muốn chuyển đề tài, những cảnh vật trước mắt nói cho nàng biết nơi này tuyệt đối không phải là Ân quốc, mặc dù nàng rất kém môn địa lý, nhưng căn bản nàng vẫn hiểu biết đôi chút.
"Vũ quốc! Như thế nào? Nàng muốn đi chơi sao?" Tin đối với thái độ đột nhiên chuyển biến tốt của nàng càng thêm vui vẻ ở trong lòng. Mặc dù bề ngoài xem ra nàng vẫn lạnh như băng, nhưng quan sát tỉ mỉ Tin có thể cảm thấy được nàng có biến chuyển tốt. Cho nên hắn tranh thủ ra sức rèn sắt khi còn nóng.
"Sao cũng được." Nhất Thuần biết, đây là một trong tam đại quốc - Vũ quốc, nhưng cách Ân quốc bao xa thì nàng lại không biết, tâm nàng chợt lạnh.
"Hiện tại nàng mới vừa khôi phục, không thể để cơ thể mệt mỏi, mấy ngày nữa ta ở dẫn nàng ra ngoài chơi, có được không?" Tin đột nhiên nghĩ đến thân thể của nàng có thể không chịu nổi, lập tức bỏ đi chủ ý, hắn cũng không muốn Nhất Thuần mới vừa tỉnh, lại đi ngủ tiếp.
Hiện tại chỉ cần được cùng với nàng trò chuyện, hắn lại cảm thấy thật thỏa mãn, so với vị hoàng đế Long Tiêu kia mà nói, hắn hạnh phúc hơn. Hắn giờ đã có thể hiểu được cái gì gọi tình cảm chân thành, càng hiểu rõ hơn ngoài nam nữ hoan ái ở còn tồn tại một loại tình cảm khác, cho nên hắn thật sự càng quý trọng bội phần bảo bối trước mắt này, nàng làm cho hắn nếm trải được trong cuộc sống trừ đấu tranh còn có hạnh phúc và niềm vui, tất cả công lao này chỉ có thể quy về một người, đó là Nhất Thuần.
"Tùy ý ngươi!" Nhất Thuần nhắm mắt lại, nàng mệt mỏi, nghỉ ngơi hơn hai tháng, mỗi phần trên cơ thể nàng tựa như sắt bị gỉ, không hoạt động tốt, mới ra ngoài ngồi một hồi, đã thấy mệt đến cực hạn.