Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Những tia nắng chiều xinh đẹp mà ngắn ngủi vung vẩy xuống nhân gian,Nhất Thuần vẫn lẳng lặng ngủ, một giấc ngủ này chiếm cả buổi chiều, nàng nằm ở trên trường kỷ trải qua một giấc mộng đẹp.
Trong mộng nàng được trở về thời hiện đại. Trong nhà, baba lại đang ép nàng đi xem mắt, vậy mà nàng cũng không khổ não, chỉ là hiện tại nàng mới có thể cảm nhận được tình yêu thương của baba, được cha mẹ yêu thương là hạnh phúc to lớn cỡ nào mà nàng lại vĩnh viễn không bao giờ có cơ hội được báo đáp ân tình đó.
"Tỉnh?" Tin đứng ở bên cạnh nhìn vẻ mặt nức nở của Nhất Thuần, gương mặt đau lòng, xem ra nàng có một giấc mộng không tốt, hắn thật muốn biết nàng nằm mơ thấy cái gì mà làm cho nàng khóc lóc khổ sỡ như vậy.
Cầm những ngón tay nhỏ nhắn lạnh như băng của nàng thì đôi mắt hẹp dài của hắn lộ ra vẻ cuồng nộ: "Đáng chết, các ngươi không biết lót thêm nhiều đệm ấm trên ghế hay sao?" Hắn hướng về phía bọn nha hoàn điên cuồng la hét.
"Vương gia tha mạng! Nô tỳ biết tội." Một đám nha hoàn toàn bộ quỳ trên mặt đất thất kinh cầu xin tha thứ.
"Uhm..." Nhất Thuần mở mắt, trước mắt nàng là một khuôn mặt lo lắng.
"Đến giờ ăn tối rồi, mau dậy đi, con heo nhỏ lười biếng!" Tin vẻ mặt dịu dàng nhìn người trước mặt, căn bản không có vẻ gì là buổi chiều bọn họ đã tranh cãi với nhau một trận ầm ĩ. Một đám nha hoàn quỳ trên mặt đất run rẩy chờ đợi chủ tử giáng tội.
"Là ngươi?" Nhất Thuần cuối cùng thấy rõ người tới, cảm thấy không chân thực, không phải bọn họ mới vừa cãi nhau hay sao? Không phải hắn bị nàng làm cho tức giận bỏ đi sao? Thế nào vẫn còn ở nơi này.
"Vậy chứ nàng nghĩ là ai?" Nghe nàng hỏi như thế, mặt của hắn lập tức hiện vẻ khó hiểu..
"Ta cho là ngươi còn đang tức giận! Thật ngại." Nhất Thuần nhìn đến hắn sắc mặt rất khó coi, có chút đau lòng.
Tin hai mắt sáng rực lên, nàng bây giờ đối với hắn biết thẹn thùng sao? làm cho hắn hưng phấn thiếu chút nữa nhảy dựng lên. Cảm thấy được tâm tình Vương gia tốt lên, một đám nha hoàn âm thầm thở phào nhẹ nhõm, xem ra lần này sẽ không phải chịu khổ nữa rồi.
"Ta không có dễ giận như vậy. Nàng dậy đi, chúng ta đi dùng bữa tối." Tin mới vừa nói xong, liền đem Nhất Thuần ôm lấy, hướng phía bên trong lầu đi tới.
"Ta có thể tự mình đi." Nhất Thuần không đành lòng cự tuyệt nhưng cũng không muốn bị hắn ôm tới ôm lui.
"Không được, nàng sẽ mệt." Tin rất dịu giọng nói chuyện, chỉ cần bên cạnh có nàng, hắn sẽ không tự giác mà trở nên dịu dàng. Cũng không phải hắn đang giả bộ lại, càng không nửa điểm giả dối.
"Không sao đâu, tản bộ chút đỉnh đối với thân thể mới có lợi." Nhất Thuần suy nghĩ một chút mới nói ra lý do này để cự tuyệt hắn ôm mình.
"Thật?" Tin dừng bước lại, nhẹ nhàng đem Nhất Thuần buông xuống, có chút không tin, nàng là đang ngụy biện?
"Uhm, tản bộ có thể gia tăng hiệu quả tiêu hóa của dạ dày, có thể tăng nhanh sự trao đổi chất... Tóm lại có rất nhiều chỗ tốt." Nhất Thuần đem hết hiểu biết nói một tràng dài, không cần biết người ta căn bản nghe có hiểu hay không.
"???" Trên đầu hắn hiện lên dấu chấm hỏi to đùng, căn bản không nghe hiểu nàng đang nói cái gì, nhưng lại không thể nói mình không biết, chỉ biết gật đầu một cái thật mạnh.
"A.." Nhất Thuần đột nhiên dừng bước lại ngẩng đầu nhìn hắn: "Ngươi biết sự trao đổi chất?"
"À thì...!!!" Tin thực sự quẩn bách, hắn muốn đem nữ nhân trước mắt không biết trời cao đất rộng này ra sức đánh một trận, nàng tại sao lại có thể hết lần này đến lần khác đem hắn mặt mũi hắn coi như cặn bã, dù sao hắn cũng đường đường là Vương gia một nước mà.