Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Hai canh giờ đã qua...
Tin không dám tin vào hai mắt của mình, trên bàn bày đầy các món ăn phong phú, đời này ngay cả thấy cũng chưa từng thấy qua. Hắn thật là muốn hỏi, nàng rốt cùng là ai? Từ nơi nào tới? Tại sao biết nhiều thứ lạ lùng như vậy? Nàng... Thật là bí ẩn.
Đúng vào lúc này, một nhân vật "cao cấp" đột nhiên viếng thăm. Tin đã nửa tháng hơn không lâm triều rồi, hoàng đế của Vũ quốc, vị này thân là cữu cữu (2) có thể nào không quan tâm một chút đây? Hoàng đế cùng mẫu thân của Tin đều do thân mẫu Sở Phi sinh ra, năm đó mẫu thân của Tin vì đệ đệ lên ngôi mà hi sinh tánh mạng, bỏ lại Tin còn chưa đầy một tuổi, hoàng đế đối với hắn càng thêm sủng ái, ở trong cung đến năm mười bốn tuổi hoàng đế mới cho chuyển ra ngoài ở riêng. Hoàng đế đối với Tin, tình cảm còn hơn cả con trai ruột, ai có thể nghĩ đến một hài tử của tỷ tỷ sẽ là động lực để cho một một quân vương quan tâm lo lắng hết mực!
((2) Cữu cữu: cậu)
Hôm nay hoàng đế xử lý xong chính sự trong triều, liền di phục tới Vương phủ xem xét tình hình.
"Nô tài tham kiến bệ hạ." Quản gia vừa nhìn thấy người tới, liền hai đầu gối quỳ xuống, không dám ngẩng đầu lên.
"Đứng lên đi, Tin của Vương gia các ngươi đâu?" Mục đích của hoàng đế trong chuyến đi này chính là muốn tìm ra nguyên nhân tại sao cháu ngoại không lâm triều, cho nên liền lặng lẽ đến bất ngờ tập kích.
"Nô tài đi thông báo ngay." Quản gia liền lăn một vòng hướng về phía trước. Không ngờ lại bị thị vệ bên cạnh bệ hạ ngăn lại.
"Không cần vội vã như vậy, trẫm muốn đi cùng với ngươi." Hoàng đế nhìn ra quản gia hốt hoảng, nhưng đoán không ra là chuyện gì khiến Tin mấy ngày liên tiếp không lâm triều.
"Dạ!" Quản gia nhắm mắt đi ở phía trước dẫn đường, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
"Vương gia đang làm gì?" Hoàng đế giống như đang nói chuyện phiếm, nhẹ nhàng hỏi.
Lời của bệ hạ là thánh chỉ, không thành thật trả lời chính là khi quân, là tội chết nha.
"Hồi bệ hạ, Tin vương gia đang ở phòng bếp." Quản gia khôn khéo lựa lời mà nói, hai bên đều không thể chọc tới, làm không tốt thì đầu phải dọn nhà. Nơi này phồn hoa tốt đẹp như vậy, hắn chưa muốn mình phải bỏ đầu sớm như vậy!
"Phòng bếp?" Chẳng lẽ hắn không lâm triều chỉ là muốn nghiên cứu trù nghệ (3)sao? Trong trí nhớ thì Tin căn bản cực kỳ khinh thường chuyện như vậy. Hoàng đế đoán già đoán non.
((3) việc nấu nướng)
"Trước giới thiệu một chút tên của món ăn chứ?" Tin cực kỳ khâm phục thở dài, thật vất vả để trấn định trở lại hỏi.
"Tên món ăn ta không nhớ rõ, nếu ngươi không dám ăn, vậy ta cũng không ép ngươi." Nhất Thuần đủ mệt mỏi, nàng cũng không muốn tốn hao năng lượng và thời gian để giải thích những món ăn này, bởi vì nhìn đến những món ăn mà mình yêu thích, nàng không thể đợi được nữa.
"Lời nói thật to gan!." Hoàng đế vừa vào cửa liền nghe được Tin cùng Nhất Thuần đối thoại, trong lòng tất nhiên kinh ngạc cực kỳ.
"A.." Nhất Thuần đang gắp lên một khối đậu hũ, bị đột nhiên bị một câu nói làm giật mình, đậu hũ cũng rơi xuống đất.
"Tin nhi tham kiến bệ hạ!" Tin đứng dậy xuôi tay thở dài.
"Đứng lên!" Hoàng đế thấy cháu ngoại sủng ái của mình, tâm tình lập tức thật tốt, thiếu chút nữa quên mục đích của chuyến đi này.
Xoay người thấy Nhất Thuần thất lễ ngẩn người tại đó, xinh đẹp phi phàm đang nhẹ cau mày, trên mặt không trang điểm son phấn, trắng trong thuần khiết, nét mặt có thoáng chút u buồn, nhưng không hề mất đi dung nhan khuynh thành làm cho người ta có chút kinh diễm, mái tóc của nàng càng thêm xinh đẹp giống như được hoạ lên, toát lên vẻ không chân thực. Tự cho mình ngồi giữa "giai lệ tam thiên" (4), cũng chưa từng gặp qua kỳ nữ như vậy.
((4) ba ngàn mỹ nhân)
_________________