Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
"Vậy? Đây là người anh họ trong lời cha nói sao? Xem ra... cũng không như lời ông kể lắm. Nhưng mà... đẹp trai như vậy... chết cũng thật đáng tiếc"- Sophia liếc mắt khẽ đánh giá người phía trước.
Cô hầu bên cạnh nghe được liền hoảng hốt, vội vàng nhỏ với tiểu thư nhà mình: "Ôi! Tiểu thư, người nói khẽ thôi. Việc lần này, lão gia căn dặn tiểu thư tuyệt đối không được bốc đồng làm hư chuyện. Ngài nói lớn như vậy nhỡ người khác nghe được thì nguy...".
"Câm miệng"- Tiếng quát nhỏ của Sophia kiến cô hầu thức thời ngậm miệng.
"Chuyện này ta tự nhiên biết cách giải quyết, không cần lấy cha ra áp chế ta. Một thứ thấp kém như ngươi mà cũng có tư cách phán xét ta sao?"- Tức giận nhưng cũng đè thấp giọng nói của mình lại, cô ả liếc nhìn cô hầu bên cạnh bằng một ánh mắt sắc bén khiến cho cô hầu tái mặt đi vì sợ hãi.
"Vâ... vâng... thưa... thưa tiểu thư".
Điều chỉnh lại cảm xúc, Sophia nhìn một nhà ba người phía trước trong lòng thầm tức giận. Cha lại không cho cô ta biết rõ kế hoạch lần này. Chỉ có thể biết là cha đang muốn thâu tóm gia tộc Milano.
Đáng chết!
Chiếc quạt màu đỏ chói phe phẩy che khuất nửa mặt, mí mắt cụp xuống che khuất đi đôi mắt lóe ra tia sáng ác độc.
Cộp... cộp...
Tiếng giày nện trên nền đất làm đứt quãng dòng suy nghĩ của Sophia.
Ngước mắt lên, xuất hiện khuôn mặt hiền từ của phu nhân Milano. Lại nghĩ đến lời cha nói trước khi đi.
"Chuyến đi lần này không phải là đi chơi bình thường, con tốt nhất nên thu liễm tính tình của mình. Chuyện này đã có ta giải quyết, công việc của con là đánh lạc hướng bọn chúng. Đã nghe rõ chưa".
"Vâng. Thưa cha".
Nở ra một nụ cười thật tươi, lễ phép chào hỏi phu nhân Milano.
Phu nhân Milano vừa lòng, kéo tay cô ả, yêu thương nói: "Nào. Đến gần một chút để ta xem."- Đến đây, bà liền xúc động:
"Thật giống. Con thật giống người mẹ đã khuất của con. Cha con là một công tước, công việc bề bộn, không thể săn sóc con nhiều, Ôi! Đứa trẻ đáng thương, chắc con cô đơn lắm nhỉ?"
Sophia cười cười: "Có người hầu chơi đùa cùng con, cũng không cô đơn lắm. Cám ơn phu nhân đã quan tâm".
Phu nhân Milano cười híp mắt, vui vẻ nói: "Được rồi, người trong nhà mà, con cứ gọi ta là mợ".
"Vâng. Mợ".
"Ân. Đứa trẻ ngoan".
"Mẹ".
Giọng nói trầm ấm, dịu dàng vang lên khiến hai người phụ nữ chú ý. Người đến là Lucifer và lão gia Milano.
"Haha... Luc, con đến đúng lúc lắm. Sophia, để ta giới thiệu với con, thằng nhóc này là Lucifer, con trai ta".
"Tiểu thư Sophia, lần đầu gặp mặt, ta là Lucifer Milano"- Lucifer thân sĩ chào hỏi.
"Ân. Ta là Sophia Braille. Hân hạnh gặp mặt. Anh... Luc".
Nghe đến đây, lông mày của Lucifer không tự giác được nhướng lên.
Anh Luc? Mới gặp mặt. Có phải thân thiết quá rồi không?╮(╯▽╰)╭
Dường như không để ý đến biểu hiện của người trước mắt, cô ả tiếp tục nói: "Ta đã nghe cha kể về anh, ông ấy rất vui khi cậu đã có được người thừa kế xuất sắc".
"Haha... Dượng Louis quá khen rồi"- Được Louis Braille khen ngợi, anh thật không biết nên có cảm tưởng gì 囧.
Bên cạnh, lão gia và phu nhân Milano hai mặt nhìn nhau, ý vị thâm trường.
Không để ý đến không khí yên ắng lạ thường, cô ả khiêu mi, cười híp mắt nhìn nhìn Lucifer, nói: "Nhưng mà... có phải chúng ta từng gặp mặt rồi không? Ta thấy anh rất quen".
"..."
Lucifer chưa kịp mở miệng, lão gia Milano đã nói: " Haha... Chắc có lẽ con đã nhầm lẫn với ai rồi đấy. Đây là lần đầu hai đứa gặp mặt. Sao có thể quen biết trước được. Luc, con nói xem".
"A. Vâng"- Thấy cha nói giúp mình, anh cũng cười theo.
Lão gia tiếp tục nói:
"Thôi. Mặt trời sắp lên tới đỉnh rồi. Mọi người vẫn muốn tiếp tục đứng đây nói tiếp sao?"- Nói rồi lại quay sang Sophia:
"Con đi thuyền cả đêm, cũng mệt rồi. Mợ của con đã cho người dọn phòng cho con nghỉ ngơi. Nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai, Luc sẽ dẫn con đi tham quan nơi này".
"Vâng ạ"- Sophia có hơi nghi hoặc nhưng cũng không để ý lắm, cất bước cùng vợ chồng Milano đi về phía xe ngựa đã chờ sẵn.
Lucifer đi phía sau ba người, nhìn cha mình phía trước mà lòng đầy tâm sự.
Cả bốn người lên xe ngựa, bánh xe lăn đều đưa đoàn người đi về phía dinh thự của gia tộc Milano.