Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Mặt trời đã lên tới đỉnh đầu, ánh sáng gay gắt bao phủ lên cả thị trấn Sicilis. Nắng xuyên qua những kẻ lá của những hàng cây bên đường chiếu rọi xuống con đường mòn ghồ ghề.
Những chiếc xe ngựa men theo con đường dưới tán rừng ngang qua những hàng cây rợp bóng. Khuất sau đó là một căn biệt thự màu trắng rất to, tuy không xa hoa, tráng lệ nhưng lại mang đến cho người nhìn một cảm giác cổ kính, trang nghiêm.
Đoàn xe ngựa qua cánh cổng lớn đi vào sân trước và dừng ngay trước cửa lớn. Người xuống xe đầu tiên là Lucifer, anh lịch thiệp đỡ Sophia xuống xe, cười nói:
“Tiểu thư Sophia, hoan nghênh đến với gia tộc Milano”.
Sophia mỉm cười: “Cảm ơn, anh Luc”- Rồi quay đi ngắm nhìn căn biệt thự: “Vậy. Đây là nơi mà mẹ ta sống lúc nhỏ sao”.
“Haha, đúng vậy. Căn phòng mà ta đã chuẩn bị cho con là phòng của mẹ con.Nên con hãy xem nơi này như nhà của mình. Đừng ngại nhé”.- Phu nhân Milano nói, bà xuống xe sau cùng cùng với chồng của mình.
“Vâng ạ”- Sophia cười nói.
“Nào. Để ta dẫn con đi tham quan nơi này, phía sau người hầu sẽ sắp xếp đồ đạc của con lên phòng. Đi thôi”- Phu nhân nói rồi liền dẫn Sophia đi để lại hai cha con Lucifer trước cửa.
“Cha...”- Lucifer ngập ngừng nói.
Richard cắt ngang lời nói của Lucifer, vỗ vỗ vai anh, cười nói: “Ôi! Ôi! Vừa mới trở về, con không để ông lảo già này nghĩ ngơi một chút sau... Ta biết con muốn nói chuyện gì. Ukm, buổi tối, con có thể đến thư phòng gặp ta”.
Sau đó thở dài bỏ đi: “Haizzz. Tuổi trẻ thật tốt, lão già như ta thật khổ mà. Haizzz”.
“...”- Lucifer trầm ngâm nhìn cha mình dần khuất sau cửa thì có một giọng nói làm đứt quãng dòng suy nghĩ của anh.
“Thiếu gia... thiếu gia...”- Scuro không biết từ lúc nào đã xuất hiện phía sau.
“...”- Nếu không phải anh có một trái tim mạnh mẽ thì sớm đã bị người hầu của mình hù chết từ lúc nào rồi. (╬ ̄皿 ̄)
Lucifer bất đắc dĩ hỏi: “Có chuyện gì sao?”
Scuro: “Thiếu gia, người vừa nãy là biểu tiểu thư sao? Người đẹp mà tính cũng đẹp nữa. Thế mà tôi cứ tưởng tiểu thư quý tộc ở thủ đô rất kiêu căng chứ”.
Lucifer liếc nhìn Scuro, nói: “Sao ngươi biết? Nhỡ đâu.. chỉ là vẻ bề ngoài...”.
Scuro ngạc nhiên nhìn thiếu gia nhà mình: “Hể?? Nhưng mà, nhìn tiểu thư cũng không giống người kiêu căng. Thiếu gia, khi nãy cậu cùng tiểu thư trò chuyện vui vẻ lắm mà”.
Lucifer từ chối cho ý kiến. Anh quay sang lão quản gia đang chỉ huy người hầu vận chuyển đồ đạc của Sophia:
“Bác quản gia, cháu có việc phải ra ngoài đến tối. Cho nên, bữa trưa và tối cháu sẽ không ăn, bác bảo cha mẹ cứ ăn trước”.
Lão quản gia: “Vâng. Thiếu gia”.
Xong, Lucifer lại quay sang nói với Scuro: “Đi thôi”.
“??? Thiếu gia, câu lại đến thư viện nữa sao. Thiếu gia à, câu đã đọc hết sách trong thư phòng của lão gia rồi, giờ câu lại chuyển mục tiêu sang thư viện của thị trần nữa sao”- Scuro cứ thao thao bất tuyệt mà không chú ý đến người đã đi mất tiêu.
Lucifer có cảm giác hối hận vì đã cho Scuro đi theo mình, cứ như thêm cục nợ vào người thế nhỉ? (─.─||)
“Phu nhân hay than rằng mỗi lần cậu đọc sách là hết cả một ngày, đến nổi bỏ bữa không chịu ăn, phu nhân...”.
“??? Người đâu???”
Đến khi định hình lại thì thiếu gia nhà cậu đã lên xe ngựa bỏ đi trước.
“Khoan. Khoan. Thiếu gia, chờ tôi với... thiếu gia...” (/TДT)/