Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Một ngày kia một đêm trăng đẹp, Tô Niệm Niệm bị thất tình.
Bởi vậy, Tô Niệm Niệm dùng một thời gian dài để đấu tranh tư tưởng về mối tình đầu của mình, người nàng yêu, Huấn Đào, rốt cục trong thời gian thế vận hội Olimpic bị một mỹ nữ so với hắn lớn hơn năm tuổi câu dẫn đi rồi.
Khụ khụ, làm ơn không cần hoài nghi đến mị lực của Tô Niệm Niệm a, tuy rằng nàng không thể gọi là tuyệt đại mỹ nhân gì, bất quá muốn cạnh tranh với nữ nhân lớn hơn bạn trai mình năm tuổi, lớn hơn mình bảy tuổi, nàng tự tin rằng mình vẫn có ưu thế tuyệt đối.
Trên thực tế mà nói, Tô Niệm Niệm không phải bại bởi mỹ nữ kia, mà là bại bởi thân phận của nàng,… tiền… .Không có biện pháp a, ai bảo người ta là tên bạc tình ham vinh hoa phú quý chứ.
“Hừ, nếu ba mẹ ta không chết sớm, nói không chừng bổn cô nương hiện tại cũng là một thiên kim tiểu thư, muốn tìm một người bạn trai trên phố Trường An này, người có mà sếp hàng dài đi. . . . . .” Tô Niệm Niệm ngồi ở trên đường cái, thở phì phì hút một lon Côca. Tháng tám nắng nóng như lửa, Côca tuy được ướp lạnh nhưng cũng khó có thể giải tỏa nhiệt lượng trong người nàng, huống chi, trong lòng Tô Niệm Niệm là lửa, có dội nước cũng không tắt.
Rốt cục, nàng vẫy vẫy tay, quên đi, tiền cũng là một loại tín ngưỡng, tín ngưỡng của ngươi là tình yêu, người khác không thể có tín ngưỡng là tiền sao? Cho nên nói, cho nên nói. . . . . . Hơ, thôi quên đi, học theo thánh mẫu maria vậy. đúng lý mà nói nên nguyền rủa bọn họ mới đúng, mẹ nó, lão nương ta thành quỷ cũng sẽ tìm về gặp các ngươi. . . . .
Vì thế nàng thật sự muốn tìm cái chết. .
Sự thật thì, nàng cảm thấy, còn sống tựa hồ cũng không còn ý nghĩa gì. Lúc còn rất nhỏ, Huấn Đào vẫn là chỗ dựa của nàng. Bọn họ từ nhỏ đã là hàng xóm, Tô Niệm Niệm mười bốn tuổi làm bạn gái của Huấn Đào, yêu nhau được tám năm. Trong thời gian yêu nhau cũng không thiếu mỹ nữ biến thái cùng nữ nhân xấu xí quấy rầy Huấn Đào, nhưng đều bị Tô Niệm Niệm loại trừ từng người một. Thật không nghĩ đến, lần này nàng lại bị thất thủ . .
Tô Niệm Niệm không dám tưởng tượng cuộc sống sau này như thế nào nếu không có Huấn Đào, trong ý thức của nàng, một ngày kia không có Huấn Đào sẽ không phải là ngày nữa, vì thế, tốt nhất vẫn là đi gặp diêm vương thôi. .
Con người, chính là phức tạp như thế. Một ngày trước, Tô Niệm Niệm còn sinh long hoạt hổ, nhưng bây giờ, lại một lòng muốn đi tự sát. Cho nên, ta phải chết như thế nào đây, ta nhảy lầu hay treo cổ đều không được nha, lỡ để người khác thấy chuyện kỳ quái này, không chừng người đó sẽ mất đi tinh thần, cảm thấy cuộc sống này không còn ý nghĩa thì sao.
Hai tiếng trôi qua, Tô Niệm Niệm một lần nữa trở lại ngồi trên đường hình răng cưa. Biểu tình trên mặt rất thống khổ …rất thống khổ… rất thống khổ a.
Bà nội nó, ta đúng là không hay ho gì, ngay cả tự sát cũng làm không được, hơn nữa, là liên tiếp không làm được a!
Tô Niệm Niệm càng nghĩ càng buồn bực, vì thế nàng hướng lên trời hô to: “Ông trời ơi, ông đánh chết ta đi!”
Đúng lúc này, một trận thanh âm vang lên như tiếng sấm, sau đó nàng nhìn thấy trên bầu trời có một tia sáng hướng nàng bay tới, nàng còn chưa kịp phản ứng thì đã bị tia sáng đánh trúng . …Thế là nàng xuyên qua ^.^
Ngày hôm sau, trên nhiều báo đăng một tin tức làm người ta khiếp sợ : hôm qua, trong thành phố xảy ra hiện tượng sấm sét, có một người dân đang đi qua đường thì bị sét đánh trúng dẫn đến cái chết.
Mọi người đều đoán già đoán non rằng, người qua đường này có phải lúc còn sống rất thiếu đạo đức nên bị trời báo ứng hay không, các học giả đã được tụ họp lại trong một tổ chức chuyên môn để nhằm điều tra sự việc này, ngoài ra họ còn làm một ít tượng để mô tả lại quá trình trên.
Đương nhiên, những việc đó, Tô Niệm Niệm cũng không còn khả năng để biết nữa a . .
Rõ ràng, nàng chính là người qua đường bị sét đánh chết kia. .
Tô Niệm Niệm, muốn tự sát cũng gặp báo ứng , chuyện này ngươi chỉ có thể ngậm cười xuống cửu tuyền thôi! .