Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Thiên Mạc thật không hiểu mình gây thù chuốc oán với vị thần nào mà đâm đầu vào cái số kiếp này. Ừ thì cậu có thở dài với số mệnh của Mộ Dung Diệp Y, có càu nhàu mấy câu rằng tác giả thật nhẫn tâm khi khai tử nhân vật cậu thích, nhưng chừng đó đã đủ để cậu bị đá đến đây à? Có đúng không vậy? Cậu đâu như đám phản động sẽ đăng nhập chửi om tác giả, cậu chỉ oán thán vài câu thôi!!!! Sao chúng vẫn nguyên lành chửi tiếp còn cậu lại bay đến đây???????
Thiên Mạc nhớ con chó con suốt ngày sủa nhặng lên đòi cắn yêu chủ nhân mấy cái, nhớ phụ mẫu hay kêu ca bảo cậu đừng làm trạch nam, nhớ tiểu muội luôn nói cậu có tính cách của một tiểu thụ chờ được bao nuôi....
Ừ thì nghe có vẻ không lí tưởng gì, nhưng đó đã là nhà cậu, cậu biết cả con cún, phụ mẫu và tiểu hủ nữ trong nhà đều yêu thương cậu, họ sẽ lo lắng cho cậu a. Cậu nhớ họ, thật sự nhớ họ lắm. Cậu muốn về nhà.
"Công tử, ngài nghĩ chúng ta nên đáp ứng hợp đồng này không?" Quản gia cung kính hỏi, đưa ra một tờ giấy đầy chữ.
Kế thừa kí ức của cơ thể này, Thiên Mạc không đến mức là kẻ thất học, cậu cầm tờ giấy, nheo mắt đọc, rồi nghiêm trang hỏi quản gia, "Ý lão thế nào?"
Lão nói thế nào ta làm thế ấy a.
Vị quản sự kinh nghiệm lọc lõi suy nghĩ rồi nói, "Theo lão nô thấy, công tử nên đáp ứng, trong hợp đồng đã ghi rõ, Mặc gia sẽ lo việc vận chuyển tiêu thụ hàng hóa, Mộ Dung gia chúng ta chỉ cần đáp ứng che đỡ họ, tạo ô dù cho họ trong quan giới. Việc này không ảnh hưởng gì đến chúng ta, có chăng chỉ là ra mặt nhờ đại lão gia vận dụng quan hệ, lời lãi chúng ta sẽ có 3 phần, có vấn đề gì thì cũng không đến mức liên lụy tới Mộ Dung gia."
Tóm lại là Mộ Dung gia này sẽ làm ô dù cho Mặc gia, cụ thể là lão gia gia – ông nội của cơ thể này sẽ đi giao hảo với đám cựu quan quen biết xưa, bảo chiếu cố cho cửa hàng của Mặc gia một tí, đừng đánh thuế quá nặng, có sai phạm nhỏ thì hãy coi như không thấy.
Cậu nhàn nhạt gật đầu, "Ý lão rất hợp ý ta, cứ như thế mà làm."
Quản gia vâng dạ rồi rút lui.
Còn lại một mình công tử trong phòng, Liên Hà – thiếp thân thị nữ – nghe nói tương đương với thiếp thất dự bị – tiến vào, rót trà cho công tử. Sau đó khéo léo chuyển người ra sau, bàn tay ôn noãn như ngọc nhẹ nhàng bóp nhẹ vai cậu, thủ pháp điêu luyện khiến người thoải mái. Cậu khép hờ mắt hưởng thụ, trong không khí ngoài hương trà thơm mát còn có mùi hương khí đặc trưng của nữ tử, Liên Hà tuy là thị nữ nhưng cũng là thị nữ được tuyển chọn đặc biệt để hầu hạ người thừa kế Mộ Dung gia, ngoại hình không tồi, kĩ thuật xoa bóp cũng là nhất đẳng.
"Công tử, ngài gần đây dường như mệt mỏi."
"Uhm." Cậu lim dim mắt tận hưởng cảm giác được người hầu hạ. Đúng là mỹ nữ, giọng nói nghe cũng thật ngọt ngào.
"Có nhiều việc phiền não lắm ư?"
"Cũng không hẳn." Cậu đáp vô thưởng vô phạt. Cậu phiền não chủ yếu vì mình tự dưng bay vào đây xa nhà xa cả thế giới, ngoài ra còn phải tận lực đóng vai Mộ Dung Diệp Y không để ai phát hiện, cũng may cậu có kế thừa kí ức của y nên đóng vai không đến nỗi nào. Chỉ là đôi lúc, trong những việc nhỏ, cậu hành động theo ý mình, bằng không nếu gò bó cả ngày thì sẽ điên mất.
Cậu biết nếu là Mộ Dung Diệp Y, thì cậu nên gạt Liên Hà ra, tuy Liên Hà là thiếp thân thị nữ nhưng Mộ Dung Diệp Y lại là văn nhã công tử, sẽ không để nữ tử tùy ý đụng chạm vào mình để tránh ảnh hưởng đến danh tiết người ta, chứ không phải thoải mái nghiêng người hưởng thụ được xoa bóp như Mộ Dung Diệp Y Thiên Mạc này.
Nhưng được người hầu hạ... thật dễ chịu a, cũng đâu phải sờ nắn suồng sã gì nàng ta đâu mà sợ ảnh hưởng danh tiết nữ tử, cậu là công tử, được hầu hạ là đương nhiên nha. Thiên Mạc lại một lần nữa sâu hiểu em gái cậu ví von rất đúng, rằng cậu đúng là rất thích được người khác chăm sóc chiều chuộng, chỉ là Thiên Mạc hoàn toàn chắc chắn tuyệt đối là trực nam, cậu không có hứng thú trong việc dâng cúc hoa mình cho nam nhân khác, chỉ thích đưa tiểu lão nhị của mình ra khám phá thân thể nữ giới thôi.
"Tuy là phận nữ lưu, nhưng Liên Hà mong có thể chia sẻ với công tử."
Nàng hầu hạ công tử đã gần mười năm, từ nhỏ đã bên ngài, trong mắt nàng, công tử là thiên là thần, vì công tử, nàng có thể làm bất cứ chuyện gì. Mắt nàng không rời khỏi nam tử văn nhã dưới tay mình, gương mặt anh tuấn vô song đang thả lỏng thoải mái, môi công tử khẽ nâng lên mang ý cười, mày liễu cong cong... môi anh đào thiếu nữ nâng lên vui vẻ, tay ngọc càng cẩn thận chăm chú xoa bóp các bắp cơ, tận lực khiến ngài càng được hưởng thụ.
Liên Hà mong được kề cận bên công tử, thiên thần của nàng. Nàng không mơ tưởng đến ngôi chính thất, chỉ cần là thiếp, không, một tiện tỳ nhỏ nhoi cạnh ngài cũng đủ để nàng thỏa mãn. Mơ ước của một nữ tử chỉ có vậy, bên người mình yêu.
" Nếu có việc cần, ta sẽ làm phiền ngươi."
Liên Hà rất nghe lời cậu, hẳn cũng có thể tin tưởng. Quan trọng hơn, cậu biết tính cách và cả tương lai của nàng.
Liên Hà – nữ tử tôn thờ tín ngưỡng Mộ Dung Diệp Y, cao thượng coi hạnh phúc của Mộ Dung Diệp Y hơn tất cả, cuối cùng chết để cứu người Mộ Dung Diệp Y yêu, chết để bảo vệ hạnh phúc của công tử nàng yêu.
Trong mơ màng thoải mái dễ chịu muốn ngủ, Thiên Mạc thầm nghĩ mình sẽ không để Liên Hà rơi vào tương lai như vậy, không phải vì cậu yêu nàng sẽ đáp lại tình cảm của nàng, mà vì... uhm, tay nghề đấm bóp của nàng rất tốt, với cuộc sống suốt ngày loanh quanh buôn bán của Mộ Dung Diệp Y, tay chân cậu sẽ thường xuyên nhức mỏi, cần có người xoa bóp nha.
Tiểu muội của Thiên Mạc từng nói, y có tính cách của tiểu thụ, không phải chỉ vì y thích nằm dài ra được người hầu hạ, mà còn vì y luôn rất dịu dàng ôn nhu, ngoài miệng hay vô tâm vô phổi, trong đầu cũng thường có đủ lí do linh tinh để bào chữa cho bản tính quá ôn hòa của mình.
***
"Đỗ Nguyệt Nhi NP thịt văn sử" – nghe cái tên đủ biết nhân vật chính tên Đỗ Nguyệt Nhi, Đỗ Nguyệt Nhi là tên nữ nhân, mấy từ tiếp theo diễn giải việc đây sẽ là một nữ n nam. Nếu cần nói kĩ, n ở đây là 6. Thịt văn, người hay đọc tiểu thuyết sẽ biết ngay đây là loại truyện mà yếu tố trên giường chiếm chủ đạo, thường nhân vật nam chưa nói được 2 câu đã đè nhân vật nữ ra XXOO, sau đó nhân vật nữ thoát khỏi nam 1, đi được 2 bước lại gặp nam 2 bị nam 2 XXOO, cứ thế đến nam n, gặp nam nào cũng XXOO, cứ như thể nam nào gặp nữ chính cũng sẽ tinh trùng xông não, không XXOO nữ chính là cả người khó chịu a.
"Đỗ Nguyệt Nhi NP thịt văn sử" vẫn tạm coi là tiểu thuyết đúng nghĩa, thịt tuy nhiều nhưng tình tiết không ít, nam nào cũng được miêu tả kĩ càng từ ngoại hình đến tính cách thân thế, kịch tính gay cấn, kết cấu cuốn hút, không để người đọc đọc xong truyện trong đầu chỉ còn XXOO và XXOO. Đương nhiên, đã mang chữ 'thịt văn' trong tên, thì truyện này là một bản thống kê các kiến thức của tác giả về kĩ nghệ giao hòa giữa thân thể nam và nữ, đạo cụ rất nhiều, bối cảnh thời cổ đại nhưng 'chấn động khí' 'điện côn bổng'... đủ thứ thời hiện đại cũng được tác giả dùng những lí do trời ơi đất hỡi hợp lý hóa sự tồn tại của chúng để nhét vào người nữ chính. Kể từng hành động, từng phản ứng của nhân vật rất chi tiết, khiến cậu khi đọc mặt cũng nóng bừng như đang xem sex video.
N = 6 ở đây, cậu chẳng thiết lảm nhảm địa vị tôn quý, khí thế cao vời vợi của từng tên trong đó, cậu chỉ cần nhớ thân phận hiện tại của mình là đủ thấy nản lắm rồi. Mộ Dung Diệp Y – Mộ Dung công tử – là một trong sáu nam chính đó, là nam chính thấp cổ bé họng nhất – nói đơn giản là thế lực yếu nhược nhất trong đám quái vật không phải vương gia thì cũng là giáo chủ quốc sư kia, đồng thời cũng là nam chính phận mỏng nhất – hi sinh vì nữ chủ.
Y chết để cứu một nam chủ khác, chỉ vì nữ chủ đã nhờ y bảo vệ nam chủ đó, thế là y dùng cả cái mạng để bảo vệ luôn, cuối cùng chỉ để đổi lại vài giọt nước mắt xót thương, sau đó nữ chủ lại vui vẻ quay cuồng trên giường với nam chủ y đổi mạng để cứu.
Từ đầu đến cuối, Mộ Dung Diệp Y là nam chủ cao thượng nhất yêu bằng con tim theo nghĩa đen nhất, trong thịt văn mà không hề XXOO nữ chủ, đến chết cũng không trực tiếp tỏ tình, có chăng chỉ có Liên Hà biết thâm tình của công tử nhà mình, còn nữ chủ – uhm, theo cậu cảm thấy khi đọc truyện, thì nữ chủ do có 5 nam nhân cường thế theo đuổi rồi nên cũng không để ý Mộ Dung Diệp Y lắm, hơn nữa vì biết 'y sẽ luôn đứng đó, đợi ta' nên nàng ta càng không thèm cố công gần gũi y, đáp lại dù một chút tình si của y.
Truyện này đã làm cậu thấm thía việc ' theo tình tình phớt, phớt tình tình theo', mình thích người nào thì cứ mặt lạnh với người đó a. Nếu ban đầu Mộ Dung Diệp Y lạnh nhạt với nữ chủ, nữ chủ biết đâu sẽ vì cảm thấy không thể nắm giữ y trong tay nên sẽ tận lực theo đuổi y hơn, y sẽ được sống cho đến hết truyện?
Dù sao cậu cũng không phải tác giả, có nghĩ thì cũng nghĩ trong lòng, không thể thay đổi kết cục của Mộ Dung Diệp Y trong truyện.
Cậu lúc đó cũng chỉ là thương tiếc y một chút, chẳng lẽ thượng thiên cũng thương tiếc số mệnh Mộ Dung Diệp Y nên đẩy cậu vào đây, muốn cậu cải biến cuộc đời của y?
Cải biến tốt nhất là không gặp nữ chủ Đỗ Nguyệt Nhi, có gặp thì cũng phải thề chết không đến gần, trân ái sinh mệnh, cách xa nữ chủ, thuận tiện cũng phải tránh xa đám nam chủ, không để mình dính vào bãi nước đục này.
Đồng thời, phải cố gắng tìm hiểu về thuật pháp, xem có kiếm được đại tiên nào biết phép xuyên không không.
Thế là mấy ngày tiếp theo, Mộ Dung Diệp Y chỉ quanh quẩn đi tìm giang hồ thuật sĩ, thấy vị đạo sĩ nào đang coi bói cũng nhào vào hỏi thử xem đó có phải là cao nhân trá hình không.
Cho đến ngày dự tính sống bình yên tìm đường về nhà của cậu tan vỡ, khi cậu thấy Đỗ Nguyệt Nhi.
Xứng danh nữ chủ, tuy đang mặc đồ dơ bẩn, đầu tóc rối loạn nhưng vẫn mang khí chất mị hoặc chúng sinh. Gương mặt dù lấm lem nhưng không thể che giấu được nét mi thanh mục tú, tựa như tiên tử bước ra từ tranh vẽ, tuyệt sắc vô song, nhất đẳng mĩ nhân thế gian ít có, làn da trong trắng hồng hào, dáng người lung linh xinh xắn, có lồi có lõm. Đặc biệt là đôi mắt hàm xuân, liếc nhìn một cái câu hồn người.
Tim Mộ Dung Diệp Y đập mạnh một cái, nhưng rồi hắn lập tức quên đi, mỹ nhân ai chẳng thích, nhưng mỹ nhân có gai thì hắn chạy xa. Hắn không phải người có hứng thú với công cuộc huấn luyện hổ cái, hắn thích người từ đầu đã là mèo con như thị nữ Liên Hà kia.
Chợt, giọng nói lạnh lùng cơ giới hóa vang lên trong đầu hắn,
"Để trở về thế giới cũ, túc chủ có ba nhiệm vụ,
1, Đảm bảo ít nhất 3 trong 5 nam chủ còn lại yêu nữ chủ
2, Thu thập những mảnh vỡ của ngũ giác đài.
3, Đảm bảo nữ chủ và các nam chủ sống đến hết truyện."
Ngũ giác đài? Mộ Dung Diệp Y tự hỏi, trong đầu lập tức hiện lên hình dáng của ngũ giác đài, nói đơn giản thì đó là một ngôi sao năm cánh lớn gấp đôi bàn tay, trên có đủ họa tiết chú ngữ, còn có dòng chữ ghi chú những mảnh vỡ của vật này đang nằm trong tay các nam chủ.
Hắn hỏi tiếp thì không nhận được câu trả lời nào, hắn có đầy thứ muốn hỏi, như việc tại sao lại đến đây, tại sao có tiếng nói trong đầu.... nhưng nó không đáp lại thì hắn cũng đành chịu.
Đôi mắt phượng nheo lại nhìn nữ nhân xa xa, tuy muốn tránh xa, nhưng có vẻ tránh cũng không được rồi.