Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Thấy Diệp Y khẩn thiết như vậy, Lạc Thần Hi coi như mình thương người nhân từ, hạ cố đáp ứng.
Thánh điện: chủ nhân ngài cứ làm ra vẻ.
___
Ái tình vốn bi thương lại có một cơ hội, Diệp Y rất vui mừng muốn chia sẻ tâm sự, nhưng số người xung quanh hắn... một bàn tay cũng có thể đếm ra.
Uyên thì thôi đi, hắn luôn cảm thấy Uyên quỷ dị quái lạ, nữ chủ đại nhân sao.... Có lẽ nàng sẽ là đối tượng nói chuyện tốt, nàng lại có nhiều hoa đào như vậy, biết đâu nghe hắn than thở sẽ thương tình chia sẻ bí quyết cưa trai với hắn?
Còn lại Hàn Trung, hắn không cần nghĩ cũng biết y nhất định sẽ nổi điên lên mắng hắn rồi. Đối với Hàn Trung, bạn đời của hắn nên là người thường bình đạm đáng yêu như Liên Hà, theo ý kiến của Hàn Trung, thì đời hắn đáng ra đừng bao giờ giao thoa với loại nguy hiểm chẳng phải người như Lạc Thần Hi....
Vẫn biết Lạc Thần Hi kì quái, nhưng hắn lỡ thích y rồi, biết làm sao đây?
Cuối cùng, Diệp Y kể với cả ba:
"Uyên a, ta thích Lạc Thần Hi. Y cũng đồng ý cho ta cơ hội rồi!" Ngươi mừng cho ta đi ~
"....Tùy ngài thôi." Phải báo cáo làm sao với lão gia đây? Mong lão gia hiểu cho hắn, hắn muốn ngăn cản lắm, hắn có thể giết chết bất cứ con người nào, nhưng gã kia lại không phải người a.
...Thái độ tùy theo mây trôi như vậy là sao? Diệp Y cảm thấy thật thất vọng a.
"Hàn Trung, trước khi ta nói điều này, ngươi phải hứa là sẽ bình tĩnh, không đánh không mắng ta..."
"Là về tên khốn đẹp mã kia đúng không?"
"Đúng..."
"Không cần ngài nói ta cũng đoán được, ngài không chịu bỏ cuộc, lại chạy đi tỏ tình, rồi được tên kia đáp ứng?"
"Ngươi đoán giỏi quá đó....." Sao ngươi lại nghiêm túc mang thái độ hạch tội chất vấn vậy? Ta tưởng ngươi sẽ nổi xung lên chứ? Ta còn nghĩ ngươi sẽ vác kiếm đi giết Lạc Thần Hi cơ, uổng công ta xin Lạc Thần Hi nhẹ nhàng bỏ qua cho ngươi.
"Việc ái tình của ngài nói sau đi, trước mắt ta quan tâm nhất một việc." Đôi mắt Hàn Trung lóe lên dị sắc, "Thiếu gia của ta, ngài bày tỏ lúc nào?"
"Ha ha...."
"Luôn có ta hoặc Uyên đi theo bảo vệ ngài, lúc riêng tư như ngài đào hố phóng uế chúng ta cũng nhìn chằm chằm, đâu có lúc nào ngài tiếp cận tên kia?"
"....." Trả lời thế nào đây!!! Lạc Thần Hi, cứu ta! Diệp Y khẩn thiết kêu trong đầu, hi vọng Lạc thần tiên nghe được tiếng lòng cầu cứu của hắn.
"Ngay cả lúc ngài u buồn bảo bị thất tình, lúc đó ta chưa nghĩ nhiều, nhưng về sau nghĩ lại, mới thấy không đúng." Hàn Trung chậm rãi nói, "Thiếu gia, ngài đang giấu ta điều gì, hay đúng hơn là.... Tên kia lừa phỉnh chúng ta chuyện gì?"
Diệp Y: "....." Hàn Trung ngươi có cần thông minh thế không???
Đang hùng hổ chất vấn hắn, đột nhiên Hàn Trung ngã lăn ra đất, tư thế quá quen thuộc khiến hắn không thể nói gì hơn.
'Diệp Y, ta sẽ lo liệu tên này.' Lại thanh âm quen thuộc vang lên trong đầu, chần chừ một lúc, rồi giọng nói lại vang lên, 'Ngươi không cần lo lắng. Ta sẽ không để bất cứ thứ gì ảnh hưởng đến quan hệ hai ta.'
Nói qua truyền âm, Lạc Thần Hi mới biểu đạt được mấy câu dễ nghe tình cảm như thế, còn nếu dùng miệng thì đừng hòng y nói ra.
Diệp Y cảm động, nhưng sao lại cảm thấy thật áy náy với Hàn Trung a.
Rồi Diệp Y gặp nữ chủ, hắn nói, "Đỗ tiểu thư, ta đang có quan hệ tình cảm với Lạc đại nhân."
"Cái tên xử nam bất lực đó à?" Nguyệt Nhi hỏi.
'Con ả thối tha đáng chết, nếu giết được nó ta đã tùng xẻo nó ngàn vạn lần, biến nó thành nhân trệ *tỉnh lược 100 chữ*'
Diệp Y: quả nhiên Lạc Thần Hi lại nghe lén, và lại nổi xung lên với Nguyệt Nhi.
Năng lực của Lạc Thần Hi đúng là pháp bảo kim cương cho những kẻ theo dõi cuồng, người không ở, nhưng lúc nào cũng nhìn, muốn đề phòng muốn bắt quả tang y cũng không được. Thân mật với một người như vậy thật có áp lực mà, không có riêng tư riêng, càng đừng hòng xuất quỹ.
Diệp Y: "Tiểu thư đừng nói mấy chữ đó." Kẻ bị nói xấu đang nghe đấy.
'Yên tâm đi Diệp Y, ta đảm bảo tính phúc của ta... của hai ta sẽ rất tốt.' Lạc Thần Hi khẳng định trong đầu hắn.
"Cái tên xử nam vạn năm đó còn bất lực cả đời. Nhưng thôi ta không nói nữa." Nguyệt Nhi chấp nhận đề nghị của hắn.
'Ta là xử nam thì sao chứ? Con ả chết tiết, Diệp Y ngươi đừng nói chuyện nữa, mau đi đi, coi chừng lây dính sự ngu xuẩn bẩn thỉu thối rữa của nàng ta.' Lạc Thần Hi rất khó chịu, gã thị vệ nói xấu hắn, thì hắn còn lạnh lùng cho qua, nhưng vì ấn tượng ghê tởm với tình kiếp, vì hắn bất lực không tổn hại được nàng, nên cứ đụng đến nàng ta là hắn dễ dàng mất bình tĩnh.
Lạc Thần Hi thật muốn chôn nàng ta xuống tâm Trái đất, vĩnh viễn không phải thấy nữa, đáng tiếc hắn chỉ có thể nghĩ vậy thôi.
"Mà ngươi ấy, sao ngươi lại si tâm với một kẻ như thế chứ?" Nguyệt Nhi thương xót hắn, "Nhìn y đã biết là y lạnh lùng bất cận nhân tình rồi, đàn ông chỉ có cái mã ngoài, bất lực trong chăn gối, thậm chí còn không nói được lời ngọt ngào... thứ như thế hay ho gì chứ? Ban đầu ta còn tưởng y dùng được, nhưng sau đó cũng hết sạch ảo tưởng với y rồi, ngươi rõ ràng đã biết còn đâm đầu vào."
Lạc Thần Hi gầm lên trong đầu hắn, khiến Diệp Y ong hết cả tai, hắn bào chữa với Nguyệt Nhi, "Tiểu thư, Lạc đại nhân cũng có điểm tốt, y rất cường đại, nếu muốn thì y có thể làm hoàng đế hay võ lâm minh chủ, ví dụ ta muốn lễ vật sang quý thế nào, y cũng có thể mang lại cho ta!"
"Ừm, ngươi nói cũng đúng. Y lại mã ngoài tốt như thế, giá như không bất lực thì ta cũng nhào vào rồi." Nguyệt Nhi ngẫm nghĩ rồi nói,
"Ừm, thôi thì cũng đã lỡ kết giao, ngươi cứ đi lên xem, biết đâu ngươi tạo nên kì tích, chữa được chứng bất lực của y."
Nàng cau mày nghĩ nghĩ rồi hỏi, "À mà này, chuyện ân ái của nam nam là như thế nào đấy? Có đúng như đồn đại là thọt hoa cúc không?"
Mấy chuyện này không bàn luận được không?
"Ta nghe đồn là làm thế đau lắm, dù sao nam nam cũng là trái sinh lý, à," nữ chủ vỗ tay như ngẫm ra chân lý, "Đúng rồi, nếu thế thì tên kia bị bất lực nhưng vẫn dùng được đấy!"
Nàng ta lại nghĩ cái gì vậy?
***
Tạm thời bỏ qua thái độ của Hàn Trung và Uyên, Diệp Y lấy niềm an ủi từ ủng hộ của nữ chủ, chính thức theo đuổi Lạc Thần Hi. Hắn vắt óc nghĩ cách lấy lòng một tảng băng sơn – nói đúng hơn là thích đóng giả băng sơn. Cũng không hiểu Lạc Thần Hi nhồi vào đầu Hàn Trung cái gì mà Hàn Trung, tuy mặt mày u tối, nhưng vẫn bỏ mặc cho hắn dán sát vào Lạc Thần Hi.
"Ta làm y tưởng ngươi đang bị bệnh nặng sắp chết, phải nhận tiên khí từ ta mới có thể tục mệnh. Vì ngươi, y ghét ta đến đâu cũng sẽ chịu đựng ta, nếu ngươi không theo ta, y sẽ còn ép ngươi theo ta." Lạc Thần Hi lãnh đạm nói khi hắn dò hỏi.
"....." Sao tình huống nghe cẩu huyết thế nhỉ?
"Ta chỉ bất lực với con ả kia, ngoài nàng ta ra, mọi sinh mệnh đều tùy ta thao túng." Lạc Thần Hi nói, vẫn uyển nhược như trích tiên, nhưng sự cao ngạo vô tình từ y khiến Diệp Y thoáng không thể nhìn thẳng. Y đưa tay lên, bàn tay năm ngón gầy mảnh chợt sáng lên, ngũ thải quang hoa chứa đầy quyền uy tối thượng, "Quá khứ tạo nên nhân cách, kí ức quyết định mọi mối quan hệ, ta không thể trực diện ảnh hưởng cảm xúc đáy sâu trong lòng mỗi người, nhưng có thể tùy ý chỉnh sửa xóa bỏ kí ức y."
Lạc Thần Hi chẳng khác gì tay nắm luân hồi, như một vị thần chân chính, chưởng quản không chỉ sinh tử mà còn là duyên nghiệt nhân quả của thế gian. Kí ức là nền tảng tạo nên 'ta chính là ta', kí ức không còn của chính mình, thì người đó cũng không còn là bản thân.
Diệp Y nhớ đến sợ hãi mơ hồ từng có với Lạc Thần Hi. Y quá mạnh, quá mạnh, nếu sức mạnh của y chỉ đơn thuần là giết chóc, là tạo thiên tai hủy diệt thế giới... thì hắn đã không sợ hãi đến vậy. Điều hắn sợ ở y, là y có năng lực xóa đi sự tồn tại của người khác, và y cũng không ngần ngại làm điều đó. Nhìn y tùy ý đánh ngất thao túng Hàn Trung, nhìn y không che dấu theo dõi hắn, có thể thấy Lạc Thần Hi nhân cách tự kỷ đến cực điểm, chỉ thuần túy làm theo ý mình, không có giới hạn đạo đức cơ bản như tôn trọng sự riêng tư, tôn trọng tư tưởng riêng của người khác.
Thế gian này không có ai chế ngự được y.
Diệp Y vì cảm xúc dậy sóng trong lòng, mà nhẹ nhàng nắm bàn tay đã dịu xuống quang hoa của Lạc Thần Hi.
Bàn tay của một vị thần, đúng hơn là của một con người có sức mạnh của thần.
"Lạc Thần Hi, ngươi quả thực rất mạnh, cũng rất đáng sợ." Ta cũng sợ ngươi đấy.
Lạc Thần Hi nghẹn hồi lâu, lấy tinh thần hồi lâu rồi mới nói được một câu, "Không cần sợ hãi ta."
"....."
"Ta cường đại, nhưng ta cũng có quy tắc riêng." Lạc Thần Hi muốn nói bằng miệng, nhưng rồi chuyển sang dùng tâm thuật cam đoan, 'Ta sẽ không tổn hại ngươi.'
Con ả tình kiếp kia là vận mệnh ép ta, còn ngươi là ngoại lệ chính ta lựa chọn.
"...Cho dù sau này ta làm phật ý ngươi, ngươi cũng sẽ không điều chỉnh kí ức với ta?"
Dù dùng thủ đoạn phép thuật sẽ là cách giải quyết mâu thuẫn nhanh nhất, nhưng mà.... Lạc Thần Hi nhìn Diệp Y nói, 'Với ngươi ta sẽ làm một người đàn ông bình thường. Ta chọc giận ngươi, thì ta sẽ dỗ cho ngươi nguôi giận, ngươi chọc giận ta, ta cũng sẽ tìm cách điều hòa. Ta biết kí ức nội tâm là thành lũy cuối cùng tạo nên ngươi căn bản, ta sẽ không xâm phạm nó.'
Diệp Y muốn phì cười, "Sao ngươi cứ phải chuyển sang dùng tâm nói vậy?"
Lạc Thần Hi không muốn thừa nhận đâu, nhưng nhìn tươi cười vui sướng của Diệp Y, bị mê hoặc thế nào lại thú nhận, 'Nếu dùng miệng nói ta sẽ xấu hổ.' Hắn ngờ rằng hắn sẽ lắp bắp, có khi còn đỏ mặt lắm.
AAAAA, sao hắn lại thú nhận điều mất mặt này với Diệp Y chứ?? Bại lộ hết bản chất xử nam, mất hết cả khí chất soái ca trích tiên mặt lạnh hắn bao công giữ gìn!!!!
"Lạc Thần Hi, ngươi thích ta không?" Diệp Y hỏi.
Lạc Thần Hi cảm thấy đây rõ là hỏi thừa, nếu không thích thì hắn đâu đồng ý cho y theo đuổi. Hắn nghĩ nghĩ, soạn ra mấy lời rất ngọt ngào, nhưng chưa kịp truyền âm thì Diệp Y đã kề ngón tay lên môi hắn, cười nói, "Ta muốn nghe ngôn ngữ."
"....Thích." cảm giác ngón tay trên môi thật mềm, trích tiên bật ra.
Cảm thấy không khí hiện tại rất tốt, tâm trạng Lạc Thần Hi cũng rất tốt, Diệp Y nổi tâm tính trêu đùa lưu manh, hỏi, "Lạc Thần Hi, ngươi muốn ta theo đuổi ngươi thế nào? Cho ta gợi ý được không?"
"...." Cái này thì phải dùng tâm nói rồi, trong con ngươi vàng của Lạc Thần Hi luôn mặt lạnh cũng thoáng ánh cười, nhẹ nói, 'Ta muốn ngươi chủ động ôm ta.'
**Bên 'Con thần thú ngu ngốc, cút ngay !' cho ta tạm hoãn đến cuối tuần viết nha, ta đang bắt đầu thi rồi T^T