Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Ban đầu khi đọc cuốn tiểu thuyết, Cát An cũng không thích nhân vật Cát Mạnh thị ngang ngược này. Còn về nhân vật Cát An, nàng không hề ghét nàng ấy, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nàng còn thấy thương xót cho nàng ấy nữa. Còn về nữ chính Cát Hân Nghiên, Cát An cũng đánh giá cao nàng ta, nhưng không hề tán thành cách mà nàng ta xử lí chuyện hôn sự.Ở kiếp trước, Cát An không được gả vào nhà có điều kiện tốt, thậm chí còn không được xuất giá. Nàng có ba lần hôn sự, nhưng phía nhà trai đều xảy ra các thể loại chuyện ngoài ý muốn trước khi thành thân.Đây cũng là lí do tại sao Cát Hân Nghiên lại lôi Cát An ra để đối phó chuyện hôn sự với Đàm gia. Nàng ta cho rằng Cát An khắc chồng, có thể khiến Đàm Đông xảy ra chuyện trước khi thành thân nên mới chủ động từ hôn.Đàm Đông đã thực sự xảy ra chuyện, hắn ta bị thương hạ thân. Đàm gia giấu chuyện này kín như bưng, sau đó thì rước Cát An về.
Nhiều năm về sau, Đàm gia sụp đổ. Lúc đó Cát Hân Nghiên đã trở thành cung nhân tứ phẩm. Nàng ta tụng kinh cho Cát An một ngày trong Phật đường tại phủ, than vãn đôi câu coi như đang thương tiếc cho nàng ấy.
Lúc mới viết cuốn tiểu thuyết, tác giả cuốn tiểu thuyết đã nhấn mạnh rằng nữ chính Cát Hân Nghiên cực kì thiện lương. Cát An thấy cũng hợp lí, dẫu sao thì kiếp trước đau khổ như vậy, sau khi sống lại có mấy ai giữ được vẻ đơn thuần của mình?
Nếu chuyện không liên quan đến mình thì thôi không để ý đến. Nhưng giờ nó đã liên quan đến nàng, nàng không khỏi trào phúng.
Cát An cười nhạo, nàng co chân lên, tựa cằm lên đầu gối. Nhớ lại lúc mới xuyên không tới đây, nàng sợ hãi vô cùng, chỉ biết trách bản thân mình vô dụng, chẳng làm được chuyện gì, thấy áy náy với cha mẹ vô cùng. Sau khi ý thức được mình sẽ không thay đổi được gì, Cát An phát hiện đây là thời cổ, mà điều an ủi nàng là gia cảnh nhà nàng cũng khá giả.
Lúc sắp đầy một tuổi, cha nàng đã đặt tên cho nàng là Cát An. Cái tên này chỉ thiếu một chữ so với cái tên ở kiếp trước của nàng. Khi ấy nàng chỉ thấy đó là duyên phận, nhưng vài ngày trôi qua, tam ca của nàng đã đặt tên cho con gái của hắn là Hân Nghiên.
Cát Hân Nghiên?
Cát An?
Cát An bỗng bừng tỉnh, nàng trợn tròn mắt, nhìn chằm chằm đứa cháu gái chỉ sinh sau mình đúng hai ngày kia, một lúc lâu sau vẫn chưa thể hoàn hồn lại.
Do là trẻ sơ sinh nên trước tuần tuổi, Cát An rất ít được đưa ra ngoài. Không một ai trong nhà dám gọi mẹ nàng là “Cát Mạnh thị”, và cũng chẳng ai dám gọi cả tên lẫn họ cha nàng. Ba ca ca của nàng thì được gọi với những cái tên “lão đại”, “lão nhị” và “lão tam”. Cát An cũng chỉ hiểu được phần nào về gia đình mình.
Song tình cảnh này chỉ kéo dài đến tuần tuổi của nàng.
Cát An đọc cuốn tiểu thuyết “Trùng sinh Hân Nhiên cẩm tú” một tháng trước khi nàng bị đột tử. Mặc dù trải qua chuyện “chết đi sống lại” vô cùng li kì, song nàng chỉ nhớ được đại khái nội dung của cuốn tiểu thuyết.
Có điều vào ngày tuần tuổi, Cát An đã xác định nàng đã xuyên sách, thế nhưng nàng không biết nữ chính Cát Hân Nghiên liệu có sống lại ở kiếp này hay không.
Việc sống lại và không sống lại có ảnh hưởng rất lớn. Nếu như Cát Hân Nghiên không sống lại thì Cát An có thể sống tự do tự tại, đợi ba lần thành thân không thành xong nàng sẽ khóc xin cha mẹ lập hộ khẩu cho mình. Song nếu Cát Hân Nghiên cũng sống lại thì không được. Nàng ta cực kì hiểu Cát An, nếu có gì thay đổi nhiều thì sẽ khiến nàng ta sinh nghi.
Cũng may mà dù là kiếp trước hay sau khi sống lại, Cát An trong tiểu thuyết đều trầm tính. Trong nhà trừ cha mẹ ra thì quan hệ của nàng với mọi người cũng bình thường.Điều này được, nàng giỏi nhất chính là giả bộ lạnh lùng.
Kiếp trước, thành tích học tập của nàng rất ké,, nàng sợ các bạn học cười nhạo mình nên đã cố bày ra dáng vẻ xinh đẹp, lạnh lùng. Cứ thế, nàng giả bộ đến tận lúc chết, và chưa từng có ai dám chê cười nàng trước mặt nàng cả.Ở kiếp này, Cát An cũng định sẽ làm vậy, không vì gì khác, chỉ để người khác không nắm bắt được nàng thôi.
Tổ chức tiệc tuổi tuần xong, nàng không phải cười mỗi khi được trêu đùa cưng nựng nữa. Năm lên hai, Cát An ngồi bên cạnh khung thêu của mẹ, nàng cầm kim, không se chỉ, chỉ lấy tấm vải vụn rồi đưa kim một cách nghiêm túc.