Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Nàng bước tới bên thùng tắm, thùng tắm được làm rất cao rất lớn, vuông vắn, giống như một cái chum nước. Hơi nước phả vào mặt, trên mặt lập tức phủ một lớp màng nước ẩm ướt.
"A Triển." Nàng lại gọi một tiếng.
Văn Triển đang ngồi xổm dưới mặt nước bỗng động đậy, ngoi đầu lên từ mép thùng tắm, "ào ào" một tiếng, nước b.ắ.n tung tóe.
Lục Vân Sơ bất ngờ bị b.ắ.n ướt hết người, nàng né tránh nói: "Chàng làm gì—"
Ngẩng đầu lên, vừa vặn đối diện với khuôn mặt Văn Triển.
Khuôn mặt hắn bị hơi nước nóng hun đỏ bừng, như màu hồng nhạt của trà hoa mai khi nấu, mái tóc dài ướt sũng, những giọt nước trong suốt không ngừng trượt xuống theo mép tóc.
Đôi mắt hắn cũng ươn ướt, như thủy tinh vỡ vụn, hắn chỉ cần nhìn Lục Vân Sơ một cái, những lời còn lại của nàng đều bị chặn lại trong cổ họng.
Khí chất hắn vốn lạnh lùng, nên mỗi khi ánh mắt nhuốm màu u buồn, nét yếu đuối ấy cứ thế phơi bày, chẳng thể che giấu.
Lục Vân Sơ thấy hắn như con thú nhỏ bị thương đang cầu cứu, chăm chú nhìn mình không rời, ngước cổ lên, miệng mấp máy như có muôn vàn lời muốn nói mà không thốt nên câu.
"Sao thế?" Nàng hỏi.
Văn Triển chậm rãi đứng lên, nước ào xuống, mái tóc ướt đẫm dính trên làn da trắng như tuyết, đen trắng rõ ràng, tương phản đến chói mắt.
Hắn cúi đầu, ánh mắt mang vẻ hoang mang: "Sao… lại về?"
Câu này khiến Lục Vân Sơ cũng ngẩn người ra, nàng nghiêng đầu: "Sao ta lại không về? Chàng đang đợi ta mà."
Thế giới mà Lục Vân Sơ miêu tả thật tự do rộng lớn, chỉ có nơi như thế mới nuôi dưỡng được nữ nhi phóng khoáng như nàng, Văn Triển cảm thấy càng nghe nàng nói, lòng hắn càng nặng trĩu, buồn bã hỏi: "Chốn đó… có ai… đợi nàng không?"
Lục Vân Sơ ngẫm nghĩ một chút mới hiểu hắn muốn nói gì, tức thì cười phá lên: "Ý chàng là ta bắt cá hai tay?"
Nàng lùi lại nửa bước, Văn Triển nhanh tay lẹ mắt túm lấy cánh tay nàng. Bị hắn kéo một cái, nàng mất đà, chống tay vào thành bồn tắm, vừa mới đứng vững, cả người đã nhẹ bổng.
Văn Triển vậy mà bế nàng từ ngoài vào, ném thẳng xuống nước!
Nước nóng xộc lên tứ phía, Lục Vân Sơ ngớ người, y phục ướt nhẹp nặng trĩu, dính dáp khó chịu. Văn Triển cùng nàng ngồi xổm xuống, bốn mắt nhìn nhau, nàng trừng to đôi mắt phượng, hung hăng thụi hắn một cú: "Chàng làm cái gì thế hả?!"
Văn Triển không tránh né, bị đánh xong lại men theo cánh tay nàng mà nhích tới, dính chặt lấy nàng như không có xương, vòng tay qua cổ nàng, nhỏ giọng nói: "Ở đó… là quê nhà nàng, rất hợp… để yêu đương."
Lục Vân Sơ bỗng chốc mềm lòng.
Chốn nào mà chẳng hợp để yêu đương cơ chứ? Chỉ là có lẽ đối với Văn Triển, thế giới này đã mang đến cho hắn quá nhiều tổn thương lạnh lẽo, nên cái chốn trong lời nàng nghe sao ấm áp bao la, dường như rất dễ dàng để yêu thương và bên nhau trọn đời.
Thấy nàng thả lỏng, Văn Triển mới tiếp tục hỏi: "Ở đó... đã từng có ta sao?"
Câu hỏi này thật lạ, nhưng Lục Vân Sơ hiểu ý hắn. Hắn muốn biết nàng ở hiện đại đã từng yêu ai, từng có rung động với người nào chưa.
"Ừm..." Lục Vân Sơ đáp: "Chưa từng." Nàng nghĩ kỹ lại, trước kia e rằng đến yêu là gì nàng cũng chẳng hay biết.
Nhưng cái khoảng thời gian ngắn ngủi suy tư của nàng lại khiến Văn Triển như nín thở, tim như bị ai đó bóp nghẹn, cả người rét run như dầm mưa.
Hắn bất an, cảm giác ngay cả được sinh ra ở nơi đó cũng tốt hơn mình vạn lần.
Hắn nghiến răng, từng chữ rành rọt: "Ta... hơn bọn họ... nhiều."
Lục Vân Sơ hoàn toàn không theo kịp mạch suy nghĩ của hắn.
Bọn họ? Bọn họ là ai chứ?
Nàng trừng mắt nhìn Văn Triển, mong hắn có thể đọc được nét hoang mang trong mắt nàng.
Nhưng xem ra Văn Triển đang tức giận và tủi thân lắm, áp trán mình lên trán nàng, một lần nữa kiên định sửa lời: "Ta... có thể… tốt hơn bọn họ."
Bình thường hắn nói năng chậm chạp, do khó phát âm nên nghe hơi khàn khàn, khó khăn. Nhưng bây giờ hắn cố tình nhấn mạnh từng chữ để phát âm rõ ràng hơn, tăng tốc độ nói khiến giọng nói tuy có chút nghiêm túc mà lại rất đáng yêu.
Lục Vân Sơ càng ngây ra: "Tốt cái gì, tốt hơn ai?"
Ánh mắt Văn Triển kỳ lạ vô cùng, vừa chứa sự yếu đuối van nài, vừa lộ rõ vẻ chiếm hữu ngang ngược, hắn cứ thế áp sát trán mình lên trán Lục Vân Sơ, mi dài khẽ run nhìn nàng.
Khi nàng sắp không chịu nổi cảnh mặc nguyên y phục ngâm mình trong nước nóng thì bất ngờ Văn Triển hôn nàng, làm nàng choáng váng, ngây ngẩn.
Thấy nàng không phản ứng, hắn vẻ mặt giãn ra đôi chút, lại áp sát, nhẹ nhàng hôn một cái, từ khóe miệng đến sau tai, chẳng giống hôn, càng giống như mượn ngôn ngữ cơ thể để bày tỏ những lời chưa nói hết.
Lục Vân Sơ không chịu nổi cái dáng vẻ đáng thương lại ngớ ngẩn của hắn, nhất thời lơ là cảnh giác, lại bị nước nóng ngâm, cả người choáng váng, mãi đến khi eo ngứa ran mới nhận ra đại sự bất diệu.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");