Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Nàng bị mưa xối xả như vậy cũng vẫn sống, còn Văn Triển chỉ bị dính chút mưa đã bệnh, chẳng qua là vì cả người đầy bệnh tật này.
Nàng lau sạch mồ hôi lạnh trên trán Văn Triển, để tránh hắn khó chịu vì có thói quen sạch sẽ: "Ngủ đi."
Văn Triển yên lặng nhắm mắt lại.
Lục Vân Sơ đứng dậy, đi ra ngoài sân, bản thân không thể ra khỏi cái sân này, không biết làm sao mới có thể tìm đại phu khám bệnh cho hắn.
Vừa mới bước ra khỏi cửa phòng, cảm giác chỉ dẫn kỳ lạ đó lại đến, mắt nàng sáng lên, xem ra là sắp đến diễn biến cốt truyện rồi! Chỉ cần ra khỏi sân, nàng sẽ có thể tìm được đại phu cho Văn Triển.
Nàng bước nhanh ra ngoài, quả nhiên gặp ngay Văn Giác ở hành lang treo rèm lụa giữa hai gian viện.
Hắn ta cúi gằm mặt, ra dáng chán nản.
Lục Vân Sơ không thấy lời thoại hiện ra, vẫn có thể nói chuyện được, vội vàng tiến lên gọi hắn ta: "Văn Giác, Văn Triển nhiễm lạnh rồi, huynh bảo đại phu kê cho chàng ít thuốc."
Nàng biết cốt truyện sẽ không để ai vạch trần vết thương trên người Văn Triển lúc này, nên đại phu sẽ không đụng chạm đến Văn Triển, vậy thì chỉ có thể bảo đại phu kê vài thang thuốc cảm mạo thông thường.
Văn Giác ngẩn người, ngẩng đầu nhìn nàng.
"Nhanh lên." Nàng giục.
Văn Giác vốn đang mơ mơ màng màng, bị nàng quát một tiếng, theo bản năng liền sai hạ nhân đi gọi đại phu kê thuốc.
Sai bảo xong mới hoàn hồn, quay đầu lại, dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Lục Vân Sơ.
Lục Vân Sơ vẫn chưa cảm thấy có lời thoại hiện ra, xem ra hôm nay vở kịch này không tập trung vào nàng.
Nàng không có gì để nói, thân thể lại không cử động được, chỉ có thể trừng mắt nhìn Văn Giác.
Văn Giác đối diện với nàng có phần ngượng ngùng: "Ngươi có lời gì muốn nói với ta sao?"
Theo lẽ thường, nữ phụ phải thổ lộ tình cảm vào lúc này, nhưng Lục Vân Sơ không thấy lời thoại hiện lên, lại đang nóng lòng muốn quay về xem Văn Triển, hết sức mất kiên nhẫn, bèn đảo mắt nhìn Văn Giác.
Văn Giác giật mình, nhưng lại đón nhận rất tốt: "Ta… ta…" Hắn ta móc từ trong n.g.ự.c ra một cái túi thơm: "Đem về đi."
Điều này khiến Lục Vân Sơ có chút bất ngờ, túi thơm chắc chắn là vật quan trọng, nàng tráo đổi túi thơm rồi thì cốt truyện khẳng định sẽ không tiếp tục được, nhưng Văn Giác không hề nổi giận, lại còn trả túi thơm cho nàng, đây là chuyện gì?
Chẳng lẽ nam chính trong cốt truyện gốc không có ý đồ lấy túi thơm một cách mờ ám, nhưng vì say rượu, vô tình bị nữ phụ nhét vào tay, trùng hợp lại có được vật quan trọng, mưu đồ đã thành?
Đúng là bạch liên hoa, cứ như chỉ vì là nam chính mà làm chuyện mất mặt cũng đương nhiên.
Ánh mắt nàng khinh bỉ, Văn Giác có chút tức giận, nhét túi thơm cho nàng: "Ngươi cầm về đi!"
Lục Vân Sơ đang định cãi nhau với hắn ta thì bên cạnh bỗng nhiên vang lên một tiếng kêu khe khẽ.
Quay đầu lại, Liễu Tri Hứa đang đứng ở góc đường, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc.
"Hai người…"
Ra là cốt truyện là vầy.
Quả nhiên, Văn Giác mở miệng liền nói: "Cô nghe ta giải thích—"
Lục Vân Sơ lập tức cắt ngang: "Huynh từ từ giải thích đi, ta về trước đây."
Nói xong, nhận lấy túi thơm, liếc xéo Văn Giác một cái.
Văn Giác vội vàng giải thích: "Túi thơm này của đệ đệ ta, ta nhờ nàng trả lại—"
Lục Vân Sơ vốn đã sắp đi rồi, nghe vậy, cố tình dừng lại bên cạnh nữ chính, giơ cái túi thơm màu hồng đào lên, nhỏ giọng nói: "Đừng nghe hắn bôi nhọ, phu quân ta không phải loại người có sở thích kỳ quái như vậy."
Chiếc túi thơm này trông rất thanh tú, hoa văn phức tạp, vừa nhìn là biết đồ của nữ nhân.
Vẻ mặt Liễu Tri Hứa cứng lại một lát, phu quân nàng không phải loại người đó, vậy ai mới là đây…
Là nam chính, Văn Giác võ công đương nhiên cao cường, nghe được lời Lục Vân Sơ nói, tức đến bốc khói: "Ngươi ăn nói bậy bạ gì vậy!" Nói xong, chính hắn ta cũng ngẩn người ra.
Túi thơm trong tay nàng sao lại trông như vậy?!
Hắn ta nhớ rõ mình cầm lấy cái túi thơm kia rồi cứ trằn trọc, dày vò khổ sở, cuối cùng khi đi gặp trụ trì vẫn còn đang nắm túi thơm do dự, cái túi thơm mà hắn ta đã xem đi xem lại vô số lần này, sao lại biến thành thế này?
Hắn ta cố gắng nhớ lại, đầu đau như búa bổ, nhưng lại chẳng nhớ ra được bất kỳ chi tiết nào, hình ảnh nhìn túi thơm trong ký ức vô cùng mơ hồ, dường như có chỗ nào đó đã xảy ra sai sót rất lớn.
Hắn ta đứng ngây ra đó, vừa kinh ngạc vừa hoảng sợ, không nói nên lời.
Liễu Tri Hứa nhìn thấy cảnh này, càng khẳng định đây là dáng vẻ bí mật bị bại lộ nhưng lại không thể giải thích được.
Khóe miệng nàng ấy giật giật, vội vàng nói với Lục Vân Sơ: "Nhị phu nhân, ta đi cùng cô." Chẳng biết làm sao đối mặt với Văn Giác một mình, chỉ còn cách về tĩnh tâm lại đã.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");