Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Liễu Tri Hứa hoàn toàn vứt bỏ sĩ diện, nhanh chóng thưởng thức, dù sao nàng ấy dùng thân phận giả, chẳng ai biết mình cả.
Còn bên này Lục Vân Sơ nhắm vào thịt bò trên bàn.
Thịt bò thời cổ đại là nguyên liệu quý hiếm, Văn Giác đã bày ra yến tiệc, nàng phải nhân cơ hội ăn cho đã.
Nàng dùng đũa chung gắp vài miếng thịt bò vào bát mình, ấn thịt bò xuống nước dùng, thịt bò kèm mỡ dưới hơi nóng của nước dùng, mỡ chảy ra một nửa, ăn vào tươi ngon béo ngậy, đậm đà.
Bên kia, Văn Triển cũng bắt chước y hệt, khiến Văn Giác giật giật khóe mắt.
Éo le là hắn ta còn phải cụng ly, xã giao với mọi người, từ lúc bắt đầu yến tiệc đến giờ chưa ăn miếng nào, chỉ toàn phát biểu cảm nghĩ, uống cả bụng rượu.
Đợi đến khi Lục Vân Sơ ăn uống no say, mồ hôi mỏng phủ khắp người, lười biếng chờ cốt truyện chạy hết để về nhà ngủ một giấc thì Văn Giác cuối cùng cũng xã giao với mọi người xong một lượt, chuẩn bị động đũa.
Đũa còn chưa chạm đến thức ăn, một trận gió lạnh ào ạt thổi qua, thích khách mặc áo đen theo trận gió này lướt vào đại sảnh, đao quang lạnh lẽo.
Phong vân đột biến.
Vẻ mặt Văn Giác lạnh tanh, đôi mắt sắc bén như chim ưng, thoáng hiện vẻ hung tợn.
Quả là một vụ ám sát trắng trợn.
Liễu Tri Hứa xem xét tình hình, lặng lẽ xua tay, ra hiệu cho ám vệ không được lộ diện.
Bình tĩnh quan sát, không dấn thân vào chuyện rắc rối.
Khách khứa kinh hãi, giữa cơn hỗn loạn, ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, suy tính vở kịch hay ho này là do ai bày ra, nếu thành công, họ phải làm sao để ngư ông đắc lợi.
Lục Vân Sơ… Lục Vân Sơ thầm nghĩ: Giờ phút nào rồi mà các người còn đứng im như tượng, nét mặt biến đổi đủ kiểu!
Nàng nào giống đám người chỉ uống rượu không động đũa kia, vừa ăn cơm no, sức lực tràn trề, "ầm" một tiếng, lật đổ cả bàn tiệc.
Cả bàn đồ ăn đổ lên người thích khách, cũng làm cho đám người đang ngơ ngác tỉnh cả lại.
"Có thích khách!" Tiếng thét thất thanh cuối cùng cũng vang lên, hiện trường rối loạn.
Lục Vân Sơ nhanh nhẹn, lao vào hiện trường trước tiên, chạy đến bên cạnh Văn Triển, kéo hắn lùi lại phía sau.
Cuối cùng nàng cũng nhớ ra tình tiết hôm nay là gì. Dù sao tình tiết cũng không liên quan đến nàng, nàng chỉ cần tránh xa ra càng tốt, kẻo bị liên lụy oan uổng.
Nàng né tránh nhanh chóng, nhưng hiện trường quá hỗn loạn, người đạp ta ta dẫm người, người va vào ta ta đụng người, bất cẩn va phải một tấm thân cứng ngắc.
Ngẩng đầu lên nhìn, trên mặt Văn Giác còn dính máu, quay đầu nhìn nàng với ánh mắt giận dữ: "Lục Vân Sơ!" Trông như đang nuốt một bụng lời lẽ khó nghe, chuẩn bị mắng chửi nàng.
Lục Vân Sơ chẳng muốn để ý đến hắn ta, lát nữa nữ chính sẽ bị bắt, nam chính không bận đi cứu nữ chính, ở đây dây dưa với nàng làm gì.
Nàng nhớ phân đoạn này là nữ chính bị bắt, nam chính cứu nàng ấy, nữ chính vốn luôn cảnh giác, lần đầu tiên động lòng với nam chính.
Nàng quay đầu lại, thấy Liễu Tri Hứa sắp bị thích khách bắt được.
Nàng kêu lên một tiếng "ối", kéo Văn Triển định tiếp tục chạy ra ngoài.
Thế nhưng Văn Giác lại không để nàng đi, một bên vung đao c.h.é.m thích khách, một bên gầm lên: "Ngươi kéo hắn làm gì! Buông hắn ra!"
Đường đi bị chặn, Lục Vân Sơ suýt nữa trợn trắng mắt, đẩy mạnh Văn Giác ra, giữa lúc hỗn loạn, chỉ nghe thấy một tiếng hô lớn vang lên: "Dừng tay!"
Lục Vân Sơ cùng mọi người theo bản năng nhìn về phía phát ra tiếng nói, chỉ thấy một tên thích khách kề d.a.o vào cổ Liễu Tri Hứa, giọng khàn khàn: "Nếu còn không dừng tay, đừng trách ta không nương tay."
Lời thoại quen thuộc biết bao, nếu không nhầm thì lúc này đây, Văn Giác đứng đối diện với nữ chính sẽ hoàn toàn sững người, sau đó thích khách sẽ cười gian xảo nói: "Nghe nói mỹ nhân da thịt như ngọc, ta sờ vào cũng thấy mềm mại, khó trách Văn công tử… ha ha, ai mà chẳng muốn được gần gũi."
Sau đó nam chính buông trường kiếm xuống, bất lực nói với thích khách: "Tha cho cô nương đó, ngươi muốn gì ta cũng cho."
Sự phòng bị bấy lâu nay của nữ chính dành cho hắn ta, cuối cùng cũng tan vỡ vào khoảnh khắc này.
Quả nhiên, thích khách cười gian nói: "Nghe nói mỹ nhân da thịt như ngọc, ta sờ vào cũng thấy mềm mại, khó trách Văn công tử... ha ha, ai mà chẳng muốn được gần gũi."
Còn nam chính đứng đối diện với thích khách… Khoan đã, nam chính đâu rồi?
Lục Vân Sơ nhìn sang bên cạnh, Văn Giác vừa rồi bị nàng dùng sức đẩy ra, loạng choạng vài bước, trong lúc hỗn loạn c.h.é.m c.h.ế.t một tên thích khách lao đến, lúc này mới đứng vững lại.
Còn người đứng đối diện với nữ chính… là, là nàng?!
Khoan, có gì đó sai sai!
Nàng cảm thấy mình buông tay đang nắm Văn Triển, xoay người đối mặt với thích khách, vô thức mở miệng.
Chết tiệt, sao nàng lại muốn nói lời thoại của nam chính vậy?!
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");