Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Xuyên Sách: Nữ Phụ Pháo Hôi Tìm Đường Sống
  3. Chương 9
Trước /211 Sau

Xuyên Sách: Nữ Phụ Pháo Hôi Tìm Đường Sống

Chương 9

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Nha hoàn ngạc nhiên nói: "Tiểu thư, đương nhiên là không phải, y phục của người vẫn tốt đẹp, ai dám nhìn dáng vẻ không mặc y phục của người, nô tỳ móc mắt bọn họ."

"Vậy tình cảnh lúc đó thế nào?"

"Chỉ là người với hắn cùng ở một phòng thôi." Đại nha hoàn trông có vẻ rất thẳng thắn, nói đến chuyện này lại đỏ mặt.

Lục Vân Sơ không lời nào để nói: "Chỉ vậy thôi?"

Đại nha hoàn gật đầu.

Nàng đang định chửi bậy, trong phòng truyền đến tiếng bước chân, có vẻ Văn Triển đã tắm xong.

Nàng vội bảo nha hoàn lui xuống, lấy thuốc đặt bên đầu giường, thấy Văn Triển đi tới, rút nút chai sứ, có chút ngượng ngùng nói: "Thoa thuốc đi, thoa nhiều vào, thoải mái."

Nói xong gãi gãi đầu, xoay người đi tủ y phục tìm chăn.

Văn Triển ngồi bên giường, nghe tiếng bước chân của nàng khi gần khi xa, dường như là nằm xuống rồi lại phát hiện mình chưa rửa mặt, vội vã chạy đến nhà bếp nhỏ, rửa xong lại về tìm bàn chải đánh răng, một lúc lâu mới yên.

Đợi nàng bận rộn xong, thế giới liền yên tĩnh lại, Văn Triển ngồi bên giường, cảm nhận mùi thuốc lan tỏa giữa giường chiếu.

Hắn quen nhìn trong bóng tối chờ trời sáng, nhưng lúc này ngửi mùi thuốc nồng đến mức cay mũi, hắn lại có chút buồn ngủ.

Hắn được bao bọc bởi một mùi hương an lành, là mùi thuốc tỏa ra trong phòng sau khi nàng rút nút chai lúc nãy. Mùi này khiến hắn không tự chủ được thả lỏng, từ từ dựa vào mép giường, bất giác lâm vào giấc mộng mơ màng.

Hôm sau, trời quang mây tạnh.

Lục Vân Sơ thấy đại nha hoàn vào dâng cơm, liền bảo nàng ta sai người dọn dẹp viện. Tưởng rằng phải tốn nhiều lời, nào ngờ đại nha hoàn lập tức ưng thuận: "Tiểu thư nói phải, vài ngày nữa Văn đại công tử sẽ về phủ, chắc hẳn khi về sẽ ghé thăm bên này."

Nàng ta nói xong làm vẻ mặt thông hiểu, khiến Lục Vân Sơ không khỏi nhíu mày.

Văn đại công tử... nam chính đây mà.

Hai kiếp trước bị truy sát khiến Lục Vân Sơ có ấn tượng không thể phai mờ với Văn Giác. Tuy biết nữ phụ độc ác trong sách đáng tội, nhưng khi xuyên không đến làm vật thế tội, Lục Vân Sơ không khỏi oán hận Văn Giác.

Nàng thở dài, đón lấy hộp cơm, đang định mở ra xem đưa những gì ăn thì thân thể chợt cứng đờ.

"Hắn về rồi, mang theo nữ nhân kia ư?" Lục Vân Sơ nghe giọng mình trầm xuống, không tự chủ được xoay người nhìn đại nha hoàn.

Đại nha hoàn rụt rè đáp: "Vâng, vừa đến cửa phủ."

Trong lòng Lục Vân Sơ nảy sinh dự cảm chẳng lành, quả nhiên, giây sau, nàng "bịch!" một tiếng ném hộp cơm xuống đất: "Ta phải xem thử người gọi là 'biểu muội' kia là mỹ nhân gì."

Chủ tử nổi giận, đại nha hoàn sợ hãi lập tức quỳ xuống, run rẩy không dám lên tiếng.

Nàng ta cảm thấy chủ tử bước mạnh ra ngoài, váy áo tung bay gió thổi khiến nàng ta giật mình, rồi gió mang đến những lời lẩm bẩm kỳ quặc: "Đệt mợ ta biết mà, làm gì không làm lại đi phí phạm lương thực, tác giả này có bệnh à, hu hu hu bữa sáng của ta."

Đại nha hoàn: ...?

Văn Giác xuống ngựa, nhìn về phía xe ngựa bên cạnh, dịu giọng nói: "Liễu cô nương, đến rồi."

Trong xe vang lên tiếng động nhẹ nhàng, một bàn tay ngọc vén rèm xe, lộ ra gương mặt kiều diễm động lòng người. Nàng ấy mỉm cười với Văn Giác, vịn lấy tay nha hoàn đưa tới, bước xuống bậc thang, phong thái đoan trang, cử chỉ khiến người say đắm.

Văn Giác nở nụ cười trên mặt, nghiêng người tránh, vươn tay dẫn đường: "Liễu cô nương, mời."

Liễu Tri Hứa mỉm cười gật đầu, thong thả bước vào phủ, dáng người yểu điệu, nhưng nhìn kỹ sẽ thấy chân phải nàng ấy có phần khập khiễng.

Nụ cười trên mặt Văn Giác biến mất, đáy mắt hiện lên vẻ xót xa, thầm thề, đợi ngày sau giành được thiên hạ, nhất định sẽ vì Tri Hứa tìm hết danh y trị bệnh!

Hắn ta theo sau Liễu Tri Hứa vào phủ, sai người đưa Liễu Tri Hứa đến viện tốt nhất trong phủ ở, còn dặn dò nàng ấy nghỉ ngơi cho tốt.

Liễu Tri Hứa mặt hơi ửng hồng, cúi đầu tạ ơn, theo nha hoàn rời đi.

Văn Giác nhìn bóng dáng Liễu Tri Hứa rời đi, hồi lâu không thể rời mắt. Đang định xoay người thì khóe mắt chợt thấy từ xa ở góc đường chạy đến một nữ tử áo đỏ, phong phong hỏa hỏa, cách xa như vậy cũng cảm nhận được nàng không phải người hiền lành.

Ánh mắt Văn Giác chợt thu hẹp, nghiến răng nói: "Lục Vân Sơ!" Con điên này sao vẫn chưa yên phận!

Liễu Tri Hứa cảm thấy có người chạy đến, theo bản năng tránh đi, nào ngờ người này lại đứng chặn trước mặt nàng ấy.

"Cô là ai?" Nữ tử áo đỏ hất cằm hỏi.

Liễu Tri Hứa nhíu mày, nói: "Vị cô nương này..."

"Ta không phải cô nương, ta đã gả vào phủ Văn, là chủ nhân nơi này."

Liễu Tri Hứa ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn Lục Vân Sơ.

Tưởng rằng sẽ đối diện với một gương mặt khắc nghiệt độc ác, nào ngờ lại thấy một khuôn mặt đang cố gắng nặn ra nụ cười.

Lục Vân Sơ mặt đầy thiện ý, nhưng giọng nói lại cực kỳ cay nghiệt: "Cô họ gì tên chi?"    

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /211 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Song Cảnh Phá Án

Copyright © 2022 - MTruyện.net