Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trình Diệc Nhiên lớn tiếng đọc vài câu, phát hiện đằng sau vô cùng yên tĩnh, thậm chí một chút tiếng động cũng không có nên tâm trạng thoáng bất an, nàng dứt khoát dựng đứng quyển sách lên, thừa dịp phu tử không chú ý lập tức nhanh như chớp quay đầu lại liếc nhìn Tô Lăng một cái.
Thật khéo làm sao, Tô Lăng cũng đang ngẩng đầu nhìn nàng.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, Trình Diệc Nhiên cảm thấy ngượng nghịu khi bị người ta bắt gặp nên liền hắng giọng một cái, chậm rãi quay đầu làm bộ như đang ngắm phong cảnh ngoài cửa sổ.
Liếc nhìn cành liễu đong đưa một hồi, nàng lại yên lặng không chút tiếng động cúi đầu xem sách.
Trình Diệc Nhiên mặc trang phục rất rộng, thế nhưng Tô Lăng đang ngồi phía sau nàng lại híp hai mắt lại, hồi tưởng đến cảnh tượng ngày đó nàng ngã nhào vào người cậu trên bậc thang của kho sách.
Trong tình thế cấp bách, cậu chỉ có thể ôm lấy eo nàng, vòng eo ấy mảnh khảnh không thể tưởng tượng nổi.
"Đại đạo chi hành dã..."
Tô Lăng nghe thấy người phía trước lại bắt đầu đọc lung tung thêm một lần nữa thì không tự chủ được mà cong khóe môi cười cười.
Đây là lần thứ ba nàng lặp lại câu này rồi.
Nàng sẽ nhìn lén cậu, sẽ mượn việc lớn tiếng đọc sách để che giấu sự căng thẳng bất an của mình.
Loại tâm tư khó thể che giấu này kỳ thực cũng rất thú vị, không phải sao?
Buổi chiều tan học, lúc Trình Diệc Nhiên thu dọn đồ đạc xong, vừa định ra về thì thấy hai ba người lục tục đi về phía bên này, đứng vây quanh bàn học của Tô Lăng mà người cầm đầu chính là Hoắc Nhiễm.
Trình Diệc Nhiên khẽ giật mình, nàng biết giữa Hoắc Nhiễm và Tô Lăng có vài tranh chấp nho nhỏ, lần trước thi cưỡi ngựa b.ắ.n cung, Tô Lăng đã vả mặt Hoắc Nhiễm ra sao, nàng vẫn còn nhớ rõ ràng. Bây giờ Hoắc Nhiễm đang muốn làm gì vậy? Chẳng lẽ muốn tìm Tô Lăng trả thù sao?
Nàng nhìn lướt qua đám người Hoắc Nhiễm, Vân Úy, Sở Du, ai nấy đều cao lớn cường tráng mang theo nét mặt không kiên nhẫn, nàng không khỏi khẽ cau mày, tim đập dồn dập như trống vỗ, đầu óc nhoáng một cái liền cất giọng kêu to: "Phu tử, xin dừng bước!"
Lận phu tử chắp hai tay sau lưng, đang khoan thai bước chân ra ngoài, nghe được tiếng gọi mình bèn dừng bước, hỏi: "Làm sao vậy?"
Trình Diệc Nhiên vô cùng thành khẩn nói: "Học trò có một vấn đề không hiểu lắm, mong phu tử chỉ giáo cho."
"Vấn đề gì vậy?"
Nàng nghĩ, có Lận phu tử ở đây thì đám người Hoắc Nhiễm nhất định không dám làm ra chuyện gì khuất tất, nàng sửa sang lại trang phục, lúc đi về phía Lận phu tử còn đánh một ánh mắt sang Tô Lăng, ám chỉ kêu cậu nhân cơ hội này hãy nhanh chóng đi khỏi đây.
Nhận được ánh mắt ám chỉ của nàng, Tô Lăng bất giác giật mình, cậu vậy mà lại có thể nhận ra sự lo lắng từ trên gương mặt đen nhẻm kia của nàng. Lo lắng cho cậu sao?
Lúc ánh mắt hai người giao nhau, bờ môi Trình Diệc Nhiên khẽ nhúc nhích, nói: "Đi mau."
Mặc cho tài b.ắ.n cung của Tô Lăng vô cùng cao siêu nhưng dù sao cũng là một cô gái, nếu lấy một địch ba, hơn phân nửa là phải chịu thiệt rồi.
"Trình Diệc Nhiên, rốt cuộc trò muốn hỏi cái gì?" Lận phu tử có chút không kiên nhẫn.
"A." Trình Diệc Nhiên vội nói, "Phu tử, ta từ từ nói với người."
Nàng bước nhanh thêm vài bước bỗng nghe được giọng nói không cao không thấp của Hoắc Nhiễm ở phía cuối học đường: "Tô Lăng, huynh nhanh lên, nếu còn trễ thêm chút nữa sẽ không kịp mất."
"Phải để cho bọn họ biết được sự lợi hại của chúng ta." Đây là giọng nói của Vân Úy.
"Hai người gấp gáp cái gì? Bản lĩnh của Tô Lăng, hai người cũng không phải không biết." Là Sở Du nói chuyện.
Trình Diệc Nhiên không hiểu ra sao, lại nghe thấy Tô Lăng tiếp lời: "Chơi xúc cúc thôi mà..."
"Xúc cúc?" Trình Diệc Nhiên ngẩn ra, là do nàng suy nghĩ nhiều rồi sao? Bọn họ chỉ muốn đi chơi xúc cúc thôi ư?
Lận phu tử quét mắt nhìn nàng một cái rồi chậm rãi nói: "Trò không biết sao? Thẩm phu tử mới tới là một cao thủ chơi xúc cúc, huynh ấy đang chuẩn bị tổ chức một cuộc thi đấu xúc cúc. Mỗi ngày trò chỉ biết đọc sách chứ không quan tâm chuyện gì bên ngoài. Trong học viện này, trò là một, Đỗ Duật là hai..."
Đỗ Duật bị Lận phu tử điểm danh là một thiếu niên có thân thể nho nhã yếu ớt, tính tình chăm chỉ khắc khổ, nghe thấy có người nhắc đến tên mình liền ngẩng đầu lên, nhìn thoáng qua Lận phu tử một cái rồi lại cúi đầu.
Trình Diệc Nhiên vừa nghe vừa gật đầu tỏ vẻ cực kỳ tiếp thu, trái tim nhảy thình thịch nãy giờ cũng chậm rãi bình tĩnh lại. Ngay lúc Lận phu tử đang nói chuyện thì nhóm người Tô Lăng và Hoắc Nhiễm đã cùng nhau bước ra khỏi học đường, lúc đi ngang cũng không quên gật đầu chào hỏi Lận phu tử.
Tô Lăng là người đi cuối cùng, lúc đi ngang qua hai người bọn họ liền nhẹ giọng nói nhỏ: "Gần đây quan hệ của ta và Hoắc Nhiễm không tệ lắm, ngay cả chuyện như đấu xúc cúc này cũng không quên đến kêu ta."
Giọng nói của Tô Lăng rất nhỏ, không đợi cho Trình Diệc Nhiên tiếp lời, cậu đã cất bước đuổi theo đám người Hoắc Nhiễm. Lận phu tử khẽ cười một tiếng: "Đương nhiên là quan hệ không tệ, cũng không nhìn xem mấy năm nay Hoắc Nhiễm đã từng phục qua ai chưa?" Hắn đưa mắt nhìn sang phía Trình Diệc Nhiên: "Ta nghe Tiểu Cao nói Tô Lăng này có tài b.ắ.n cung trác tuyệt, có thể b.ắ.n một lần ba mũi tên?"
Trình Diệc Nhiên gật đầu mạnh một cái: "Dạ đúng vậy ạ..." Tâm trạng lo lắng trước đó đã hoàn toàn tan mất. Hoá ra Hoắc Nhiễm là bị mị lực và năng lực của Tô Lăng khuất phục? Không thể không khen ngợi một câu, tiểu tỷ tỷ thật “mạnh mẽ”!
Nàng còn đang mừng thay cho Tô Lăng thì Lận phu tử đã hỏi: "Cuối cùng trò muốn hỏi cái gì?"
"A..." Trình Diệc Nhiên ngượng ngùng, nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, ngẫm nghĩ thật nhanh rồi tìm đại một vấn đề hỏi, Lận phu tử chỉ bảo một hai câu, nàng làm bộ đã hiểu ra sau đó cũng kính hành lễ: "Đa tạ phu tử chỉ giáo, học trò đã hiểu."
Lận phu tử cười cười, xoay người rời khỏi lớp học.
Bởi vì thân phận của mình mà sinh hoạt ở thư viện của Trình Diệc Nhiên vẫn luôn rất đơn giản, ngoại trừ đi học thì đa số thời gian còn lại nàng đều ở trong trạch viện nhà mình. Vốn dĩ nàng có thể lập tức quay về nhà đọc sách, tập viết chữ hoặc đến trò chuyện với mẹ và tẩu tử nhưng thời tiết hôm nay sáng sủa, gió thổi hiu hiu vô cùng dễ chịu, lại nghe nói các học trò trong thư viện đang tập hợp trên giáo trường chơi xúc cúc, bỗng nhiên Trình Diệc Nhiên cảm thấy ngứa ngáy trong lòng.
Nàng còn chưa từng được nhìn qua trò xúc cúc thời cổ đại đâu.
Nhìn về phía mặt trời còn chưa xuống núi, nàng liền hạ quyết tâm đi xem, chỉ xem một chút thôi.
Sau khi quyết định xong là lập tức thay đổi hướng đi về phía giáo trường.
Trong ấn tượng của Trình Diệc Nhiên, xúc cúc cũng không khác lắm so với đá banh nhưng sau khi đến giáo trường rồi, nàng mới phát hiện cách chơi của các đồng môn không giống như mình nghĩ. Có điều là một người ngoại đạo, nàng cũng chỉ đứng ngoài thưởng thức thôi.
Nhìn một đám thiếu niên mặc trang phục áo đen tay bó đang chơi đùa trên giáo trường mà Trình Diệc Nhiên nở nụ cười xán lạn, sâu dưới đáy lòng cũng có chút ước ao.
Trong đám người bỗng phát ra một loạt âm thanh trầm trồ khen ngợi, theo bản năng, nàng ngẩng đầu lên nhìn mới biết là có người đá lọt quả cầu vào lưới.
Người đang đứng giữa đám thiếu niên, mặt mày thanh tú, thần thái phấn khởi kia không phải Tô Lăng thì là ai?
Ánh trời chiều chiếu lên khuôn mặt kia khiến Trình Diệc Nhiên chợt ngẩn người ra, Tô Lăng trong trí nhớ của nàng vẫn luôn mang theo vẻ mặt thản nhiên, còn hăng hái như vậy vẫn là lần đầu tiên nàng được chứng kiến.
Trong lòng Trình Diệc Nhiên không khỏi cảm khái một phen: Một khi nữ nhi muốn soái lên thì không hề thua kém đấng mày râu.
Trận tranh tài xúc cúc trên giáo trường vẫn còn tiếp tục, Trình Diệc Nhiên xem một hồi nhưng không dám ở lâu, chỉ lặng lẽ rời khỏi đó.
Nhìn lướt qua bóng lưng của nàng, khóe môi Tô Lăng khẽ cong lên: Một khắc đồng hồ.
Mấy ngày sau, Trình Diệc Nhiên học lớp nhạc lý mới thực sự biết đến Thẩm phu tử. Thẩm phu tử chừng khoảng bốn mươi tuổi, phụ trách dạy nhạc lý đồng thời cũng dạy luôn đánh đàn, có người nói ông từng là cầm sư trong cung đình, chuyên đánh đàn cho các quý nhân trong cung thưởng thức.
Lúc ông dạy đánh đàn sẽ thường xuyên dẫn mọi người ra ngoài thư viện.
Thư viện Sùng Đức lưng dựa núi, đối diện sông, phong cảnh xinh đẹp tuyệt trần, Thẩm phu tử cổ vũ mọi người thưởng thức phong cảnh thiên nhiên nhiều hơn để hun đúc cảm xúc, đánh đàn giữa miền non nước như vậy thì tiếng đàn mới thật sự có hồn.
Một tuần mới được học một tiết nhạc lý, đối với đám học trò mà nói, có thể được rời khỏi thư viện chắc chắn sẽ tự do thoải mái hơn nhiều so với ở trong học đường.
Thời tiết thật đẹp, không khí trong lành. Sau khi Thẩm phu tử cẩn thận tỉ mỉ dạy xong lại tự mình đánh đàn làm mẫu cho đám học trò.
Thong thả dạo chơi trong tiếng đàn động lòng người, Trình Diệc Nhiên trải qua một buổi sáng vô cùng tốt đẹp.
Nhưng khoảng thời gian tốt đẹp lại không kéo dài được lâu. Sau khi Thẩm phu tử tuyên bố tan học rồi mang theo đàn rời khỏi, nơi đây còn sót lại đám học trò nhốn nháo ồn ào.
Ôn Kiến Huân cao giọng nói: "Hôm nay thời tiết không tệ, chúng ta lại đang ở cạnh sông Song Tuyền, không bằng xuống nước chơi một chút?"
"Ý kiến này không tệ." Là bạn tốt của Ôn Kiến Huân, Kỷ Phương tất nhiên sẽ gật đầu ủng hộ, "Đã lâu không tắm sông, bây giờ thiên thời địa lợi nhân hòa đều có đủ, chúng ta có thể xuống nước chơi đánh trận."
Nước sông Song Tuyền trong suốt đến tận đáy, lại không hề sâu. Hiện tại đúng lúc vào mùa hạ, Ôn Kiến Huân đề nghị, Kỷ Phương tát nước theo mưa nên lập tức có không ít người nhao nhao phụ họa theo.
Trong lòng Trình Diệc Nhiên bỗng dưng sinh ra chút hoảng hốt, muốn thừa dịp không ai chú ý mà yên lặng rời đi.
Đáng tiếc, Kỷ Phương lại nhìn thấy nàng, cậu cười ha hả: "A Tầm, đệ cũng cùng xuống chơi đi? Cả ngày sau khi học xong đều không thấy tăm hơi đệ đâu cả..."
"Đúng vậy, ngay cả Đỗ Duật cũng đã đồng ý rồi, hơn nữa nước cũng không sâu, đệ còn sợ cái gì?" Ôn Kiến Huân cũng nói, "Lần trước ta và Kỷ Phương đến chơi, nước chỉ mới đến ngực, đệ thấp hơn một chút thì giỏi lắm cũng chỉ ngập đến đầu vai thôi."
"Ta, ta không biết bơi." Trình Diệc Nhiên cố gắng bình tĩnh, "Ta không biết bơi dù chỉ một xíu." Nàng hít sâu một hơi, trong lòng cũng an tâm hơn không ít, vẻ mặt nghiêm túc, giọng nói cũng trôi chảy rất nhiều: "Dù nước không sâu nhưng cũng có thể gặp nguy hiểm. Nếu không thì chúng ta đến kho sách đọc sách được không?"
Từ nhỏ nàng đã lớn lên bên cạnh bờ sông Song Tuyền nên tất nhiên kỹ năng bơi lội không tệ, nước sâu cạn bao nhiêu cũng biết rất rõ nhưng nàng không thể xuống nước chơi đùa cùng đám đồng môn này được.
Vân Úy phì cười một tiếng: "Đến kho sách đọc sách? Đệ cũng thật thú vị."
Kỷ Phương không biết Trình Diệc Nhiên lại xấu hổ cái gì, cậu nghĩ đây là một cơ hội tốt để làm lành nên lại mở miệng tiếp tục khuyên: "Có nhiều thời gian để đọc sách mà, bây giờ đã gần đến giữa trưa, mặt trời lại gắt như vậy, xuống nước chơi một chút là thích hợp nhất! Đệ không cần sợ hãi, kỹ năng bơi lội của ta rất tốt, ta sẽ bảo vệ cho đệ."