Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Đa tạ huynh đã giúp ta báo tin." Giọng nói Dương Giảo vừa mềm mại vừa nhẹ nhàng.
Trình Diệc Nhiên đành phải nhấn mạnh thêm một lần nữa: "Đó chỉ là việc nhỏ mà thôi, hơn nữa, giúp cô nương cũng không phải chỉ có mình ta."
Tô Lăng cũng góp công trong chuyện này.
Dương Giảo cúi thấp đầu, cong môi mỉm cười.
Trình Diệc Nhiên không tiện ở lại lâu, chỉ đơn giản hỏi thăm một hai câu như “cô nương có quen với cuộc sống ở thư viện chưa”, vừa định cáo từ rời khỏi đó lại nghe thấy Dương Giảo hỏi: "Ta nghe phụ thân ta nói huynh chính là khóa trưởng của lớp toán, vậy hẳn huynh học toán rất giỏi đúng không?"
Chuyện này nên trả lời như thế nào đây? Trình Diệc Nhiên đáp một cách chung chung: "Dương phu tử thấy ta nghe lời nên bảo ta làm khóa trưởng, thực ra ta học toán cũng chỉ bình thường thôi, không thể nói là giỏi giang gì." Suy nghĩ chốc lát, nàng lại nói thêm, "Dương phu tử được mọi người gọi là thần toán, trình độ toán học của ngài ấy mới thực sự là cao siêu."
Dương Giảo che miệng cười: "Thần toán cái gì chứ..."
Lôi thị cười ha hả: "Dương tiên sinh giỏi toán học như vậy mà còn không phải là thần toán sao? Trình Diệc Nhiên, bài vở hôm nay của con có nhiều không?"
Sau khi lấy lại bình tĩnh, Trình Diệc Nhiên vội hành lễ với mẫu thân: “Còn một số bài vở vẫn chưa xong, con về phòng làm bài ạ." Chờ Lôi thị gật đầu, nàng mới lại mỉm cười chào tạm biệt Dương Giảo một cái rồi xoay người rời đi.
Dương Giảo nghe thấy cuộc đối thoại vừa lễ phép nhưng lại không thiếu sự thân mật của Trình Diệc Nhiên và Trình phu nhân thì mơ hồ cảm thấy có chút kỳ lạ không nói nên lời.
Lôi thị vô cùng thương xót cô bé này nên kéo lấy tay Dương Giảo nhẹ giọng nói chuyện với nàng.
Sau khi mẫu thân qua đời, Dương Giảo ít khi nào được nữ trưởng bối chăm sóc. Nay Lôi thị ôn nhu che chở như vậy không khỏi khiến lòng nàng cảm thấy ấm áp. Nghe Lôi thị nhắc tới nữ nhi U U nên nhất thời tò mò cất giọng hỏi: "Vì sao cháu không nhìn thấy nàng ấy vậy ạ?"
Lôi thị khựng lại một chút mới khẽ cười, nói: "Bây giờ con bé không ở thư viện mà đến nhà thúc thúc của nó ở Kinh thành rồi."
Tuy bà biết Dương Giảo là một cô nương tốt nhưng chuyện U U đọc sách ở thư viện không tiện để người khác biết, Dương Giảo cũng vô cùng hiểu chuyện, không tiếp tục hỏi thêm gì nữa. Nàng lại ngồi thêm một lúc, uyển chuyển từ chối lời mời ở lại dùng cơm của Lôi thị, quyết ý đi về.
Mới ra khỏi phòng không bao xa, nàng đã nhìn thấy một bóng dáng khá quen mắt, đó chính là thiếu niên đã từng giúp nàng đang phơi khăn tay vừa được giặt sạch sẽ lên dây thừng.
Sau khi phơi khăn tay xong, Trình Diệc Nhiên mới ngẩng mặt lên kiểm tra kỹ càng lần nữa. Ánh nắng lúc chạng vạng vừa hay chiếu lên người khiến bóng lưng nàng như được bao phủ bởi một vầng sáng vàng nhàn nhạt.
Dương Giảo đứng cách đó không xa thấy thế, trong lòng liền rung động. Nói mình phải quay về làm nốt bài vở, thì ra là để giặt sạch khăn tay. Nghĩ đến chuyện một chàng thiếu niên giặt khăn tay sạch sẽ, phơi phóng cẩn thận tỉ mỉ như vậy, lòng nàng không khỏi hiện lên chút cảm giác ấm áp.
Buổi sáng sớm sau hôm gặp lại phụ thân, ông cũng đã đưa cho chiếc khăn được giặt sạch sẽ cho nàng dùng.
Chính trong nháy mắt đó, từ sâu thẳm trong nội tâm nàng đột nhiên sinh ra tình cảm ruột rà thân thiết với người cha đã xa cách nhiều năm.
Trình Diệc Nhiên phơi khăn tay xong, mới vừa quay lại, thấy có người đứng đó thì giật nảy mình, đến khi nhìn kỹ, thấy ánh mắt đỏ bừng của cô nương này giống như vừa mới khóc. Nàng lập tức hoảng sợ kinh hãi: "Dương cô nương, cô làm sao vậy."
Mượn cơ hội lúc cúi đầu vén tóc mai lên, Dương Giảo âm thầm lau nước mắt: "Không có gì, gió lớn nên cát bay vào mắt thôi."
Trình Diệc Nhiên lặng lẽ nhìn chiếc khăn tay không hề lay động: "..."
Ừ, nói hay không nói là tự do của người ta.
Rất nhanh, Dương Giảo đã điều chỉnh lại tốt tâm tình của mình: "Huynh thích túi đựng bút kia không?"
Trình Diệc Nhiên chần chờ một chút mới gật đầu: "Thích, rất thích." Thực ra nàng có hẳn một bộ văn phòng phẩm đầy đủ, ngoài giấy bút mực các thứ thì còn có giá treo bút, dụng cụ rửa bút và túi bút dạng cuộn, vì thế túi bút kia cũng không hữu ích lắm. Nhưng dù sao đây cũng là ý tốt của người ta, nàng nhất định phải cảm kích, không chỉ vậy mà còn phải nhiệt tình khen ngợi vài câu.
"Thích là tốt rồi." Dương Giảo cười cười, vô cùng chân thành tha thiết nói tiếp, "Nếu huynh thích như vậy thì ta sẽ làm thêm cho huynh. Dù sao huynh cũng đã giúp ta việc lớn..."
"Không, không cần đâu, đã đủ, đủ dùng rồi." Trình Diệc Nhiên vội vàng ngăn cản, sau khi chần chờ một chút lại cẩn thận nhấn mạnh một lần nữa: "Thực ra ta cũng không giúp đỡ được gì, chẳng qua ta và Tô Lăng chỉ đi truyền lời mà thôi."
Đầu lông mày Dương Giảo hơi nhíu lại, nàng nhẹ giọng nói: "Huynh nói đúng, vậy ta lại về chuẩn bị thêm chút lễ mọn tặng cho vị Tô công tử kia nhằm tỏ lòng biết ơn, lại phải làm phiền Trình công tử đưa hộ rồi."
"Thực ra ta không có ý đó..." Trình Diệc Nhiên có chút không được tự nhiên, sở dĩ nàng vẫn luôn nhấn mạnh chuyện mình và Tô Lăng cùng nhau đi báo tin, thứ nhất là vì sự thật đúng là như vậy, thứ hai là vì nàng muốn nói chuyện này không có gì quá lớn lao, nàng ấy không cần phải khách sáo như vậy. Thế mà Dương cô nương lại hiểu lầm rằng nàng muốn đòi nàng ấy tạ lễ? Hay là do lễ nghĩa của Dương cô nương quá mức hoàn hảo rồi?
Dương Giảo tỏ thái độ vô cùng kiên quyết: "Được rồi. Mẫu thân đã dạy ta có ân nhất định phải báo đáp."
Trình Diệc Nhiên: "..." Chuyện này cũng không thể coi như ân nghĩa nhưng nàng không nói gì nữa mà để tùy Dương Giảo vậy.
Tối đó, sau khi Trình Diệc Nhiên rửa mặt, thay đồ ngủ xong, vừa nhắm mắt lẩm nhẩm lại bài vở ban ngày thì chợt nghe một loạt tiếng gõ cửa. Nàng mở bừng mắt: "Ai vậy?"
"U U, là mẫu thân đây."
Trình Diệc Nhiên nhận ra là giọng của Lôi thị bèn nhanh chóng mở cửa phòng rồi mời bà vào.
Lôi thị dựa vào ánh sáng mờ nhạt của ngọn đèn mà liếc mắt nhìn con gái một cái, thuận miệng hỏi: "Còn chưa ngủ sao?" Đuôi mắt quét qua một quyển sách đang được để mở trên bàn, bà sẵng giọng, "Nếu đã đọc sách thì nên để đèn sáng hơn tí, nếu không đủ thì đốt thêm một ngọn đèn nữa cũng được. Cẩn thận đôi mắt của con đấy, đừng có mà làm hỏng mất.”
Trình Diệc Nhiên kéo lấy cánh tay mẫu thân, cười hì hì: "Không đâu mẫu thân. Con chỉ đang học nhẩm thôi, không có đọc sách."
Ánh sáng trong phòng không tốt nên nàng ít khi nào đọc sách vào buổi tối, chỉ yên lặng nhẩm học thuộc lòng.
"Người tìm con có chuyện gì không?" Trình Diệc Nhiên đỡ mẫu thân ngồi xuống, sau đó lại muốn đi rót nước.
Lôi thị khẽ thở dài một hơi: "Không cần rót nước đâu." Bà nhìn nữ nhi mình bằng ánh mắt dịu dàng, nói: "U U, ta đến vì muốn nói với con một chuyện."
"Dạ."
"Hôm nay còn cũng đã gặp Giảo Giảo rồi đấy, con bé quả là một cô nương đáng thương." Lôi thị nói xong thì viền mắt cũng hồng hồng, "Một cô nương ngàn dặm xa xôi đi tới Kinh thành, thật sự không dễ dàng gì. Dương phu tử lại là nam nên sẽ không biết cách chăm sóc. Ta thấy y phục của con bé đã tả tơi nên mới lấy y phục của con đưa cho nàng."
Trình Diệc Nhiên gật đầu: "Vâng, con có thấy.”
Lôi thị nhẹ nhàng kéo lấy tay của nữ nhi, nhẹ giọng nói: "Vốn dĩ nên nói trước với con một tiếng nhưng tiếc là con đang ở trên lớp. không có cách nào nói cho con cả. Ta tuổi này rồi nên tất nhiên nàng không thể mặc y phục của ta. Mà thân hình tẩu tử con lại không giống với nàng, cuối cùng cũng chỉ có con là thích hợp nhất." Bà nhìn nữ nhi, tiếp tục nói, "Tuy rằng con bé lớn hơn con một tuổi nhưng chiều cao cân nặng lại tương tự với con... U U, con đừng để trong lòng. Khi khác mẫu thân sẽ cho người làm cho con mấy bộ y phục mới..."
Trình Diệc Nhiên mỉm cười: "Mẫu thân, việc nhỏ thôi mà. Y phục đẹp như vậy để cho một cô nương xinh đẹp mặc cũng không phải chuyện xấu. Dù sao bây giờ con cũng không mặc đến. Người đừng để trong lòng mới đúng."
Nàng còn tưởng chuyện gì, thì ra là vì y phục. Có điều mẫu thân đến giải thích với một phen như vậy quả thật khiến lòng nàng thư thả hơn một chút.
"U U nhà ta cũng là một cô nương xinh đẹp." Lôi thị nhẹ nhàng véo mặt nữ nhi, nhẹ giọng nói, "Còn xinh đẹp hơn so với Giảo Giảo nữa kìa."
Trình Diệc Nhiên cười hì hì, bắt đầu nói đùa với mẫu thân: "Người là mẫu thân của con nên tất nhiên cảm thấy con xinh đẹp." Đảo đảo đôi con ngươi, nàng nói tiếp, "A, đúng rồi, con lớn lên giống người, người khen con còn không phải đang tự khen mình sao."
Dù tướng mạo nàng rất tốt, cũng rất thích chưng diện nhưng trên đời này có nhiều chuyện có ý nghĩa hơn việc trở nên xinh đẹp. Thế nên nàng mới không hề e ngại làm bản thân mình xấu hơn để đến thư viện đọc sách.
Lôi thị sợ mình quấy rầy nữ nhi nghỉ ngơi nên chỉ ngồi một chút rồi nhanh chóng đứng dậy rời đi.
Hôm sau lúc học toán, Dương phu tử nhắc đến chuyện gần đây luôn có học trò đến Hạnh Viên thỉnh giáo bài vở, ánh mắt ông trầm trầm: "Sau này nếu gặp phải vấn đề gì không biết thì đến chỗ Trình Diệc Nhiên ghi lại, sau đó Trình Diệc Nhiên tập hợp tất cả giao cho ta, ta sẽ tranh thủ giải đáp thắc mắc của các trò."
Rốt cuộc đám nhóc kia có ý đồ gì, chẳng lẽ ông còn không biết sao?
Trong ánh mắt hâm mộ của đám học trò, Trình Diệc Nhiên vẫn ngồi một cách đoan đoan chính chính, sống lưng thẳng tắp. Nàng nói thầm, đừng nhìn ta, đây không phải là ý của ta.
Hơn nữa, nàng là khóa trưởng môn toán, nàng phụ trách tổng hợp mấy câu thắc mắc chẳng phải rất bình thường hay sao?
Sau khi Dương phu tử nói mấy câu kia thì đúng là không còn bao nhiêu người nhắc lại chuyện đề toán khó nữa. Trình Diệc Nhiên đợi hai ngày cũng chỉ có Đỗ Duật, người mà nàng chưa bao giờ nói chuyện qua nghiêm túc đến hỏi mấy vấn đề.
Đỗ Duật vẫn luôn ít nói kiệm lời bây giờ đang vừa nói vừa viết thoăn thoắt trên giấy.
Trình Diệc Nhiên nghe cậu nói mà liên tục gật đầu, thỉnh thoảng còn nêu ra một số ý kiến của bản thân.
Hai người thảo luận trao đổi ý kiến một lúc, không cần đến hỏi Dương phu tử cũng đã có thể tìm ra câu trả lời. Trình Diệc Nhiên nhịn không được mà khen: "Đỗ huynh, huynh thật lợi hại!"
Lúc nàng khích lệ người khác thật sự vô cùng thật lòng.
Đỗ Duật gãi gãi đầu, nhỏ giọng nói: "Là nhờ huynh giỏi chỉ dẫn."
"Không không không, là do huynh lợi hại." Trình Diệc Nhiên không dám tranh công, học giỏi đúng là học giỏi.
Một tiếng "bộp" nho nhỏ vang lên, một quyển sách mỏng rơi xuống ngay cạnh bàn của Trình Diệc Nhiên. Nàng hơi ngẩn ra, ngay lúc định xoay người nhặt lên thì phát hiện đã có một bàn tay nhặt quyển sách lên sớm hơn nàng một bước.
Trên ngón tay cái đeo một chiếc nhẫn ban chỉ bằng ngọc bích sáng bóng.
"Không cẩn thận nên rớt sách, các người tiếp tục đi." Vẻ mặt Tô Lăng thản nhiên.
Trình Diệc Nhiên kinh ngạc nhìn cậu một cái, trong lòng lại có chút không thể hiểu nổi.