Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Quả táo dừng trên người Mộc Trường Thanh, hắn cũng không tức giận, nhặt mấy quả dưới đất lên, ném về phía Mộc Phù Dung, vừa ném, vừa mở miệng nói: “Không được cười!”
Mộc Phù Dung không thể hiểu được: “Ta không cười.” Nàng sờ sờ nơi bị hắn quăng trúng, nhỏ giọng biện bạch: “Ta thật sự không cười.” -- Đương nhiên trong lòng nàng cảm thấy hắn bị quả táo rơi trúng là đáng đời.
Một ngày này táo Mộc Phù Dung đập được, đều bị Mộc Trường Thanh cầm đi đưa cho tổ mẫu hắn Mộc lão thái thái.
Lão thái thái Mộc gia yêu thương tôn tử nhất, nhận lấy quả táo, càng cảm thấy tôn tử ngoan ngoãn đáng yêu, khen ngợi một hồi.
Mộc Phù Dung nghe lão thái thái khen tôn tử hiếu thuận, biết tự tay hái táo tặng cho tổ mẫu, nàng hoàn toàn không cảm thấy ngoài ý muốn.
Xem đi, Mộc Trường Thanh chính là một người như vậy.
Mẫu thân Vương thị của Mộc Phù Dung hoài thai mười tháng sinh hạ một nam hài nhi. Mộc Định Tâm vui mừng, đặt cho nhi tử cái tên Mộc Trường Vinh. Mộc lão thái thái lại có thêm một tôn tử, thái độ đối với Vương thị so lúc trước tốt lên không ít, cũng cho người có liên quan như Mộc Phù Dung không ít vẻ mặt tươi cười.
Có thân đệ đệ, mẫu thân vui vẻ, kế phụ vui vẻ, tổ mẫu vui vẻ. Chính Mộc Phù Dung cũng cảm thấy vui vẻ, nàng nghĩ, sinh hoạt của nàng về sau sẽ càng ngày càng tốt. -- Á, cái tên Mộc Trường Thanh đáng ghét kia vẫn đáng ghét như cũ.
Nhưng Mộc Phù Dung chưa bao giờ biểu hiện sự chán ghét của nàng đối với Mộc Trường Thanh ra ngoài. Trước mặt Mộc Trường Thanh nàng vẫn luôn cẩn thận, dịu dàng săn sóc, thậm chí còn mang theo một chút lấy lòng mà chính nàng cũng không biết.
Năm ấy Mộc Phù Dung mười hai tuổi, được mẫu thân Vương thị làm chủ, hứa gả cho Tam Lang Lý gia. Nàng không tỉ mỉ hỏi thăm, nhưng cũng mơ hồ nghe nói Tam Lang Lý gia yêu thích đọc sách, tướng mạo tuấn nhã, là một nhân vật phong nhã. Nàng nghe vừa lòng, trong lòng vui mừng mà lại ngọt ngào, cảm thấy có thể chung thân.
Nàng biết Lý Tam Lang là người đọc sách, lặng lẽ làm túi đựng bút. Biết rõ không có khả năng đưa đi, nhưng mỗi lần nàng nghĩ tới cũng cảm thấy trong lòng ngọt ngào.
Chỉ là nàng không nghĩ tới, bí mật này của nàng bị Mộc Trường Thanh phát hiện.
Mộc Trường Thanh nắm túi đựng bút màu đen kia, vẻ mặt có chút quái lạ: “Này cho ai?”
Mộc Phù Dung xấu hổ buồn bực, duỗi tay muốn đi đoạt: “Đệ trả ta.”
“Ai?” Mộc Trường Thanh cao giọng, nâng cao tay, khiến nàng không với được.
“Ta.”
“Tỷ?” Mộc Trường Thanh cười lạnh, “Trương Phù Dung, tỷ cho ta là đồ ngốc có phải không? Đồ vật của tỷ, không phải phấn hồng, thì cũng xanh vàng, từ bao giờ tỷ dùng cái màu trầm trầm, người c.h.ế.t mới dùng như này?”
Mộc Phù Dung khó thở, nhón mũi chân đoạt đồ trong tay hắn: “Mới không phải cho người c.h.ế.t dùng.”
Rõ ràng là làm cho Lý Lang.
Mấy năm nay, không biết từ khi nào hắn đã cao hơn nàng. Hắn cố ý giơ cao lên, nàng không có cách nào đoạt lại đồ từ trong tay hắn. Nàng hoảng loạn, cuối cùng lập tức nhào lên trên người hắn.
Mộc Trường Thanh bị nàng đ.â.m lui về phía sau mấy bước, hắn giơ tay lên, làm bộ muốn đánh nàng, lại thấy nàng trợn tròn mắt, trong mắt tràn ngập kinh sợ. Mộc Trường Thanh chỉ cảm thấy trái tim mình như bị thứ gì đó đ.â.m vào, ngứa ngứa, lại có chút đau.
Hắn tay chậm rãi hạ xuống một chút.
Mộc Phù Dung chú ý tới điểm này, nàng hai mắt nhất thời sáng ngời, chộp tới đoạt lại túi đựng bút, xách theo tà váy bỏ chạy.
Mộc Trường Thanh không biết đang ngẩn người nghĩ gì, thế mà không đuổi theo.
Mộc Phù Dung có chút thở phào nhẹ nhõm, túi đựng bút này nàng cũng không dám giữ lại. Thừa dịp không có ai chú ý, nàng lặng lẽ lấy kéo cắt nhỏ. Nhưng nghĩ đến chính mình cực cực khổ khổ làm, lại chỉ có thể vụng trộm hủy đi, nàng càng thêm ủy khuất, rốt cuộc không ngăn được nước mắt ào ào tuôn ra.
Từ đó về sau, Mộc Trường Thanh đối với nàng càng thêm hung dữ, có lúc Phương tiên sinh cũng nhìn không được, cố ý hỏi lễ nghĩa của Mộc Trường Thanh đâu rồi, còn gõ hắn.
Lúc ấy Mộc Trường Thanh không nhiều lời, đợi sau khi Phương tiên sinh rời đi, hắn đi đến trước mặt Mộc Phù Dung: “Phương tiên sinh nói ta không biết như thế nào là "Đễ"*, ngươi nghĩ sao?”
*Đễ: kính nhường
“... Trước tiên, tiên sinh nói như vậy, tất nhiên là có chút đạo lý.” Mộc Phù Dung run rẩy nói.
“Đạo lý chó má! Ngươi là tỷ tỷ của ta sao? Trương Phù Dung, ngươi dám nói ngươi là tỷ tỷ của ta?” Mộc Trường Thanh cau mày quắc mắt.
Mộc Phù Dung sợ tới mức lui về phía sau mấy bước, không dám trả lời. Nàng nghĩ nghĩ: “Ta là tỷ tỷ của Trường Vinh, đệ là ca ca của Trường Vinh, ta lớn hơn đệ nửa tuổi, đệ, đệ nên gọi ta là tỷ tỷ.”
Hừ lạnh một tiếng, Mộc Trường Thanh nhấc chân đạp ghế, nghênh ngang rời đi.
Đợi hắn đi rồi, Mộc Phù Dung mới thở phào nhẹ nhõm. Nhưng mà nghĩ đến đủ loại tình hình vừa rồi của hắn, nàng bất giác đỏ hốc mắt.
Mộc Phù Dung chủ động nói với mẫu thân, muốn tạm dừng việc học ở thư phòng. Mấy năm nay, nàng đã học được không ít kiến thức. Hiện giờ nàng đã đính hôn, là thời điểm học chút nữ công may vá quản gia linh tinh. -- Tất nhiên nàng nguyện ý học tập đọc sách, nhưng nếu nàng học tập, thế tất phải chung sống với Mộc Trường Thanh, mấy năm nay, nàng thật sự chịu Mộc Trường Thanh đủ rồi.
Vương thị đối với việc này cũng không phản đối. Từ khi bà gả đến Mộc gia tới nay, nữ nhi vẫn chưa cầu bà chuyện gì. Lần này Mộc Phù Dung mở miệng, bà luôn miệng đồng ý, đi tìm trượng phu.
Mộc Định đối với chuyện kế nữ đọc sách, vốn cảm thấy không sao cả. Hiện giờ thê tử mở miệng, ông cũng không nghĩ nhiều, trực tiếp đồng ý.
Nhưng đến khi Mộc Trường Thanh, lại không được. Hắn nghe nói Mộc Phù Dung không muốn đọc sách với hắn nữa, lập tức giận dữ: “Nàng muốn làm gì?”
Mộc Định kiên nhẫn nói với nhi tử, Phù Dung tuổi không nhỏ, nên học chút chuyện của nữ nhi, tương lai xuất giá Mộc gia cũng đẹp mặt.
Mộc Trường Thanh càng thêm tức giận: “Nàng vội vã muốn gả như vậy sao? Chẳng lẽ nhà chúng ta bạc đãi nàng?”
Hắn nói không thể đưa ra lý do, nhưng hắn lại không muốn Mộc Phù Dung xuất giá, thậm chí nghe người khác đề cập, hắn cũng cảm thấy nén giận. Mộc Trường Thanh tỏ vẻ, nếu Mộc Phù Dung không đọc sách, vậy hắn cũng không đọc. Dựa vào cái gì chỉ có một mình hắn đọc sách? Mộc Phù Dung kia là người có thiên phú học tập, chắc chắn là nàng muốn lười biếng...
Hắn ngang bướng, tính tình lại lớn, nói không đọc liền không đọc.
Mộc Định cảm thấy đã chiều hư đứa con trai này rồi, nhưng ông thật sự không muốn nhi tử ngừng đọc sách. So sánh mà nói, nhi tử thân sinh cùng kế nữ, tất nhiên là nhi tử càng quan trọng hơn. Mộc Định thương lượng với Mộc Phù Dung, để nàng lại đi học một đoạn thời gian nữa:
“Nữ công may vá, quản lý việc nhà đều có thể từ từ học. Trường Thanh đọc sách là chuyện lớn, trước tiên con cứ tạm chấp nhận học cùng nó một khoảng thời gian, ta lại tìm đồng bọn khác cho nó, chờ nó lớn hơn một chút, hiểu chuyện, thì tốt rồi. Lại nói, con đọc nhiều sách cũng không có chỗ nào không tốt, có lẽ còn có thể trở thành tài nữ có tên tuổi...”
Kế phụ ôn tồn nói chuyện với nàng, Mộc Phù Dung cho dù không muốn, cũng không thể cự tuyệt. Nàng nhẹ giọng đồng ý, trong lòng khổ não không thôi.
Mộc Trường Thanh thế nhưng lại bắt đầu thành thật đọc sách, nhưng thái độ của hắn đối với Mộc Phù Dung càng thêm không tốt, có khi còn âm dương quái khí, nói nàng muốn nam nhân.
Mộc Phù Dung vừa thẹn vừa vội, không biết phải làm sao. Nàng thật sự chán ghét Mộc Trường Thanh c.h.ế.t đi được.
Mùa đông năm này, lão thái thái Mộc gia đi đứng không tốt té ngã, còn chưa tới cửa ải cuối năm liền buông tay rời đi.
Trong khi Mộc gia bận rộn lo việc tang ma, Mộc Trường Vinh còn nhỏ bị lạnh, cả người nóng lên. Mộc gia có dược phòng lớn nhất kinh thành, dược liệu rất nhiều, nhưng cũng chẳng thể đổi về một mạng của Mộc Trường Vinh.
Vương thị gả đến Mộc gia sáu bảy năm, mới có một nhi tử như vậy, tất nhiên là yêu thương như mạng. Ái tử chợt ly thế, chẳng khác muốn tính mạng của bà.
Mộc Trường Vinh tuổi nhỏ c.h.ế.t non, đến cái quan tài nghiêm chỉnh còn không có. Ngày cậu hạ táng, Vương thị liền ngã bệnh.
Vương thị sinh ra đã xinh đẹp, từ nhỏ cao ngạo, tuổi trẻ tang phu đã là đả kích cực lớn với bà. Sau lại tái giá, vì lấy lòng bà bà và con riêng, vẫn luôn cẩn thận. Thật vất vả mới có hài nhi, phía trên cũng không có bà bà áp chế, cảm giác ngày lành, thế nhưng nhi tử lại qua đời.
Bà không chịu nổi đả kích này, bệnh càng thêm nghiêm trọng.
Mộc Phù Dung khổ sở mà sợ hãi, nàng phụng dưỡng mẫu thân, lại không ngừng an ủi: “Mẫu thân, ngài còn có con, còn có con mà...”
Nhưng trong lòng nàng rất rõ ràng, nàng và đệ đệ Trường Vinh không giống nhau.
Vương thị không nói lời nào.
Mộc Phù Dung cố nén nước mắt: “Mẫu thân, người dưỡng thân thể thật tốt, về sau còn sẽ có đệ đệ muội muội...”
Vương thị chỉ lắc đầu, chớ nói rất khó có lại, cho dù có, cũng không phải Trường Vinh.
Nhìn thân thể mẫu thân từ từ suy yếu, trong lòng Mộc Phù Dung càng thêm bất an.
Nàng âm thầm cầu nguyện, hy vọng mẫu thân có thể sống lâu trăm tuổi. Nàng chỉ có một người thân như vậy.
Nhưng mà ông trời đối với nàng thật tàn nhẫn, năm ấy nàng mười ba tuổi, mẫu thân cũng rời nàng mà đi.
Sinh ra sáu tháng nàng liền không có c, năm mười ba tuổi, nàng lại mất đi mẫu thân.
Ngắn ngủn trong vòng hai năm, Mộc gia liên tiếp có ba người qua đời, thân thể Mộc Định vẫn luôn khỏe mạnh cũng gầy đi nhiều.
Sau khi Vương thị hạ táng, Mộc Phù Dung càng thêm im lặng. Đã không có mẫu thân cùng đệ đệ, tình cảnh nàng ở Mộc gia càng xấu hổ.
Lý gia có hôn ước với nàng thử thăm dò đưa ra ý muốn để nàng đến Lý gia, lại bị Mộc Định từ chối.
“Mộc gia ta tuy rằng vô dụng, vẫn chưa lưu lạc đến nông nỗi để nữ nhi đi làm con dâu nuôi từ bé. Phù Dung muốn qua cửa mà nói, nhất định phải là tam môi lục sính, gả trong náo nhiệt...”
Lý gia không hề kiên trì.
Mộc Trường Thanh không biết từ chỗ nào nghe thấy việc này, hắn giận dữ, sau khi mắng Lý gia một hồi, lại tới tìm Mộc Phù Dung: “Ngươi rất muốn đến Lý gia, có phải không?”
Mộc Phù Dung không hiểu được tâm tư của hắn, thử thăm dò trả lời: “Lý gia chịu thu nhận ta, cũng coi như bình thường...”
Mộc Trường Thanh nghe vậy giận tím mặt: “Mộc Phù Dung, ngươi!”
Không biết chính mình nói sai rồi cái gì rồi, Mộc Phù Dung càng thêm sợ hãi. Nàng không nghĩ tới chính là, lại qua không lâu, nàng liền nghe đồn nàng khắc phụ khắc mẫu, nàng bát tự ngạnh, tương lai khả năng sẽ khắc phu cứ thế lan truyền.
Mộc Phù Dung ủy khuất không biết làm sao, nàng tự nhiên không thể gặp người liền nói, nàng không có nàng không phải. Trên thực tế, phụ thân, mẫu thân, đệ đệ nàng xác thật là không còn ở nhân thế.
Càng khiến nàng không ngờ tới chính là, không bao lâu sau, Lý gia tới cửa trả lại tín vật, muốn giải trừ hôn ước. Nàng kinh ngạc, sợ hãi, bất an... Nàng không biết nàng đã làm sai điều gì.
Sau này, nàng mới biết được, là Mộc Trường Thanh đi tìm Lý gia, kiên quyết muốn Lý gia từ hôn.
Mộc Phù Dung từ nhỏ sống dưới bóng ma của Mộc Trường Thanh, nàng vẫn luôn tự nói với chính mình, nhẫn nại, nhẫn nại, nhẫn nại, nhẫn đến lúc xuất giá thì tốt rồi. Nhưng Mộc Trường Thanh lần này hủy nàng hôn ước, nàng khả năng vĩnh viễn không thể gả ra ngoài.
Xưa nay nàng chưa từng tuyệt vọng đến như vậy.
Lần đầu tiên trong đời, nàng chủ động đi tìm Mộc Trường Thanh. Bàn tay giấu trong tay áo không ngừng run rẩy: “Tại sao? Tại sao lại muốn hủy bỏ hôn ước của ta? Ta chưa từng đắc tội với ngươi, mấy năm nay, ta không làm bất cứ chuyện gì có lỗi với ngươi. Ngươi cho rằng ta nợ tiền Mộc gia, tương lai ta trả lại cho ngươi. Ta sẽ trả lại cho ngươi, tại sao ngươi không chịu buông tha cho ta?”
Tác giả có lời muốn nói: Moah moah moah moah moah moah
Cuối tuần vui vẻ
Ngủ ngon