Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trong n.g.ự.c trống không.
Trình Diệc Nhiên: "Chắc là làm rớt ở kho sách mất rồi, là một quyển toán kinh do Tạ nương tử viết."
Trình Khải có ý muốn nói chuyện rõ ràng với muội muội một phen nhưng bây giờ thật sự không phải là lúc thích hợp. Hắn chỉ có thể nhíu mày: "Được rồi, ta biết rồi, muội vào trước đi."
"Dạ." Trình Diệc Nhiên âm thầm thở phào một cái, theo chân nhị ca bước vào học đường.
Những học trò khác cũng bắt đầu lục tục kéo vào.
Lúc Tô Lăng bước vào, Trình Diệc Nhiên đang đưa mắt nhìn ra xa nhằm giúp hai mắt thả lỏng. Bất chợt nàng ngẩng đầu, ngay lập tức chạm phải ánh mắt tĩnh mịch như hồ nước của Tô Lăng.
Ánh mắt hai người chạm nhau, hai mắt Tô Lăng sáng ngời, khóe miệng cũng cong lên nhè nhẹ, cậu nhìn về phía nàng lộ ra một nụ cười nhưng Trình Diệc Nhiên lại quay đầu đi chỗ khác theo bản năng —— trước đó nàng vừa mới nói dối trước mặt nhị ca nhà mình, phản ứng lúc này chỉ là vì trong lòng có chút căng thẳng.
Nàng quay đầu ra ngoài cửa sổ nên hoàn toàn không thấy được vẻ cứng đờ của Tô Lăng trong nháy mắt ấy. Nhưng rất nhanh, cậu đã khôi phục lại như bình thường.
Tô Lăng rũ mắt, nhẹ nhàng bước về chỗ ngồi của mình, vung nhẹ góc áo rồi ngồi xuống: "Trình Diệc Nhiên!"
"Hả?" Trình Diệc Nhiên nghe thấy giọng nói không cao của Tô Lăng gọi mình, nàng lặng lẽ quan sát một vòng, sau khi chắc chắn không có nhị ca ở xung quanh mới xoay người, hỏi Tô Lăng, "Sao vậy?"
Nàng nói chuyện vừa nhanh vừa nhỏ: "Huynh có chuyện gì không? Dù sao phu tử cũng sắp đến rồi..."
Bởi vì mấy lời này của nàng mà khóe môi Tô Lăng lại nhẹ nhàng cong lên. Cậu cố ý nói một cách chậm rãi: "À, có một việc, quyển sách huynh đọc ngày hôm qua rơi ở chỗ đó của ta..."
Trình Diệc Nhiên trợn to hai mắt, vẻ kinh hãi chợt lóe lên trên mặt, nàng nhỏ giọng nói: "Đừng nói nữa, cẩn thận phu tử nghe được..." Đột nhiên khóe mắt liếc thấy một bóng người ngoài cửa sổ, nàng nhanh chóng nói một câu, "Chờ chút nữa hẵng nói." Sau khi dứt lời lập tức xoay người lên trên.
Tô Lăng híp mắt, trong đôi con ngươi lại mơ hồ mang theo chút ý cười, cậu nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy người đang nói chuyện với Đỗ Duật chính là Trình phu tử. Cậu tùy tiện lật quyển sách: "Đại học chi đạo, đại minh minh đức..."
Không biết vì sao, vừa nghe cậu ấy đọc 《 Đại học 》, mặt Trình Diệc Nhiên đột nhiên đỏ ửng cả lên, lòng bàn tay cũng bắt đầu rịn mồ hôi. Nàng cố gắng bình tĩnh lại, lấy sách giáo khoa ra rồi đọc thầm. Đêm qua ngủ không được ngon giấc nên tinh thần nàng sáng nay hơi mơ màng, thậm chí đầu cũng có chút đau.
Tiết học buổi sáng hôm nay có hai học trò không đến, nghe nói là do hôm qua gặp mưa, lúc quay về phòng bị cảm lạnh.
Thương Tứ thúc đi mời đại phu, còn Đỗ Duật giúp bọn họ xin phép phu tử.
Bởi vậy Trình Diệc Nhiên mới biết thỉ ra đêm qua có không ít đồng môn bị kẹt ở thiện đường, một số người trực tiếp ngủ lại đó còn số khác thì đội mưa chạy về phòng...
Trình Diệc Nhiên lắc đầu, than nhẹ một tiếng, tất cả đều là do thời tiết quái quỷ này gây nên.
Sau khi học xong, Trình Diệc Nhiên về nhà cùng huynh trưởng nên cũng không có thời gian để nàng khớp khẩu cung với Tô Lăng, mãi cho đến buổi sáng hôm sau, lúc Tô Lăng đưa quyển Toán kinh, nàng mới cẩn thận nói: "Tô huynh, ta muốn thương lượng với huynh một chuyện..."
"Chuyện gì?" Tô Lăng mỉm cười, vẫn giả bộ như chưa hề thấy hành động lén lút đặt quyển Toán kinh dưới sách giáo khoa của nàng.
"Ngày hôm qua vô cùng cảm ơn huynh đã cho ta ở lại, nhưng nếu có người hỏi thì huynh có thể không nói ra không?" Trình Diệc Nhiên hơi ngửa đầu nhìn cậu, trên khuôn mặt được bôi vẽ đen thui có chút chờ mong, có chút bất an lại thêm chút thẹn thùng.
Hai mắt Tô Lăng nhấp nháy ý cười cực kỳ mờ nhạt: "À, có thể, nhưng vì sao phải như vậy?"
Trình Diệc Nhiên nóng nảy, nàng khoát tay áo: "Không sao cả, chỉ có điều ta đã nói với người khác là mình ở trong kho sách nguyên một đêm, nếu để người khác biết được ta nói dối thì không tốt."
Tô Lăng cố nén cười, gật đầu: "Nhưng mấy chuyện thế này tại sao lại phải nói dối?"
"Hả?" Trình Diệc Nhiên cũng không tiếp tục giải thích nhiều nữa mà chỉ mơ hồ nói một câu, "Không muốn để cho người khác lo lắng." Nàng liếc mắt nhìn Tô Lăng một cái, trong lòng không khỏi nảy ra chút nghi hoặc mơ hồ: Tô Lăng là một cô gái, vì danh dự của mình thì khi nghe được đề nghị kiểu này, đáng lẽ phải vui mừng sau đó lập tức đồng ý đề nghị của mình chứ tại sao lại không phản ứng kịp mà hỏi nguyên do như vậy nhỉ?
Hai mắt nàng liếc qua Lận phu tử đang cầm theo một quyển sách đi đến đây, Trình Diệc Nhiên thấp giọng nói một câu: "Được rồi, phu tử đến." Đây là ý không muốn tiếp tục nói về việc này nữa.
—— Nàng nghĩ thầm có thể mình nhắc nhở Tô Lăng chuyện này cũng chỉ làm chuyện thừa thãi, chưa chắc phụ mẫu và nhị ca sẽ tìm người đến hỏi lại. Chủ yếu là do nàng chột dạ sau khi nói dối mà thôi. Hậu quả của việc chột dạ chính là vô cùng chăm chú đọc quyển Toán kinh. Đối với nàng mà nói, đây vừa đúng là một biện pháp tốt để dời đi sự chú ý.
Chạng vạng sau khi học xong, Trình Diệc Nhiên ngồi bên cạnh chiếc bàn đá trong sân nhà mình, cầm quyển Toán kinh mà nhìn đến mức nhập thần.
Trình Khải thấy được bèn thuận miệng hỏi một câu: "Đọc cái gì vậy?"
"Toán kinh."
"Quyển của Tạ nương tử sao?"
"Dạ..."
"Muội lại đến kho sách hả?"
Bỗng nhiên Trình Diệc Nhiên nhận ra điều không đúng, nàng ngước mắt nhìn về phía nhị ca, quả thật thấy được nét mặt hắn đã trầm xuống. Đầu óc nàng nhanh chóng xoay chuyển một vòng rồi nhanh chóng giải thích: "Không có, là muội nhớ nhầm, lúc sáng sớm hôm đó về nhà rửa mặt thay đồ, muội để quên ở trong phòng chứ không phải muội đến kho sách lần nữa."
"Muội để sách xuống trước đã." Trình Khải thấy tiểu muội ngoan ngoãn nghe theo thì tức giận trong lòng cũng giảm xuống. Hắn bước đến vài bước, ngồi xuống đối diện với nàng, thần sắc cũng thoáng hòa hoãn hơn, "Muội đừng sợ, không phải ta muốn mắng muội đâu." Hắn nhẹ khẽ thở dài một cái, "Không phải ta không cho muội đọc sách..."
Trình Diệc Nhiên gật đầu ra vẻ vô cùng đồng ý, chăm chú nghe nhị ca phân tích dạy dỗ, lâu lâu một hai câu lại gật đầu tỏ ý mình cực kỳ tiếp thu dạy bảo.
Loại đối thoại kiểu này giữa hai huynh muội bọn họ đối với Trình Diệc Nhiên cũng không tính là quá mới mẻ, tuy nhiên lần nào nàng cũng bày ra thái độ nghiêm túc lắng nghe.
May là Trình Khải cũng chưa từng hoài nghi gì cả, sau hai khắc khuyên bảo, hắn thậm chí còn nở nụ cười: "Muội tinh thông toán học, cố gắng một ngày nào đó cũng có thể viết sách thuyết giảng."
"Nhị ca đánh giá muội quá cao rồi..."
"Được rồi, không quấy rầy muội nữa, nếu đã muốn học thì phải học cho thật tốt." Trình Khải lại căn dặn thêm hai câu sau đó đứng dậy rời đi.
Nhìn theo bóng lưng nhị ca, Trình Diệc Nhiên thở phào nhẹ nhõm một cái, việc này đại khái như vậy mà cho qua.
Nàng loáng thoáng có chút xấu hổ, nàng đã thuyết phục phụ mẫu để mình nữ cải nam trang đi học ở thư viện, đáng lẽ nên một lòng một dạ chú tâm học tập mới phải, không nên bị phân tâm bởi những chuyện khác.
Những ngày kế tiếp, Trình Diệc Nhiên càng thêm chú tâm dồn tinh lực vào bài vở hơn trước.
Đêm đó, trong căn phòng nhỏ, rõ ràng Tô Lăng đã cảm thấy quan hệ của hai người bọn họ tựa hồ gần gũi hơn không ít nhưng đến sáng hôm sau, mọi chuyện dường như không phải như vậy nữa. Trình Diệc Nhiên lại tiếp tục dáng vẻ "Không để ý đến chuyện bên ngoài, chỉ một lòng một dạ đọc sách thánh hiền", ngay cả việc thường xuyên nhìn lén lúc trước cũng không còn, tựa như đêm hôm đó chỉ có một mình nàng ở trong kho sách vậy.
Cảm giác ấy quả thật khiến người khác không làm sao chịu nổi.
Đối với chuyện này, Trình Diệc Nhiên vẫn đang trầm mê học hành không hề hay biết, mỗi ngày đều sinh hoạt vô cùng có quy luật, hoàn toàn không phát hiện ra có chỗ nào không ổn.
Sau buổi học ngày hôm đó, khi về đến nhà, Trình Diệc Nhiên vừa vào đến sân lập tức nhìn thấy Dương cô nương đã lâu không gặp, dường như Dương Giảo đang muốn rời đi.
Một người muốn vào, một người muốn đi, vừa hay hai người gặp nhau.
Sau khi Dương Giảo ngẩn ra một hồi mới hơi mím môi, ý cười từ từ lan ra ngập tràn hai mắt: "Trình công tử."
Trình Diệc Nhiên vô ý thức nghiêng người qua một bên: "Dương cô nương."
Dương Giảo cúi đầu, lấy một vật từ trong tay áo ra: "Trình công tử về thật đúng lúc, vừa hay ta có chuyện muốn nhờ công tử giúp."
"Hả? Chuyện gì?"
Sau khi hít sâu một hơi, gương mặt xinh đẹp của Dương Giảo thoáng mang theo vẻ ngượng ngùng: "Vẫn là chuyện lần trước, ta đã chuẩn bị thêm một phần lễ mọn khác muốn chuyển cho vị công tử kia, cảm phiền nhờ Trình công tử đưa đồ hộ."
Trình Diệc Nhiên mở to hai mắt nhìn, nàng nhớ ra rồi. Nàng nhìn lướt qua đồ vật trên tay Dương Giảo, đây là quà tạ lễ cho Tô Lăng sao?
"Đây là que tính..."