Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trình Diệc Nhiên âm thầm cầu nguyện Tô Lăng không nhìn thấy mình. Cho dù thấy được thì cũng có ánh hoàng hôn che bớt phần nào, cậu ấy sẽ không thấy được mặt nàng. Cho dù có thấy rõ mặt thì cũng sẽ không đoán ra được nàng chính là Trình Diệc Nhiên.
Hành động này của nàng quá mức bất thình lình, không khỏi khiến Trình Thụy ngây người: "Muội làm gì vậy?"
Trình Diệc Nhiên trốn càng sâu hơn nữa, nhỏ giọng lí nhí: "Hai người ở đằng kia, một là đồng môn, một là phu tử của muội. Nếu để người khác thấy được bộ dạng này của muội..."
Không đợi nàng nói xong, Trình Thụy đã hiểu nàng lo lắng chuyện gì. Hắn thở dài một tiếng, đưa tay ra đỡ tiểu muội rồi đưa mắt nhìn về phía phu tử và đồng môn trong miệng nàng.
Người lớn hơn ước chừng tuổi hơn ba mươi, dưới cằm phe phẩy mấy sợi râu, có chút văn nhược nhưng lại không làm mất đi vẻ chính khí. Mà người trẻ tuổi hơn thì mặt mày tuấn tú, phong thái lỗi lạc.
Vốn dĩ dáng vẻ bên ngoài của hai người này đều không tệ nhưng Trình Thụy vô cùng khó hiểu tại sao thiếu niên mặt mày sáng láng, phong thái ung dung kia lại nhìn hắn bằng ánh mắt kỳ quái đến vậy.
Thậm chí trong nháy mắt, hắn còn phải tự ngẫm lại xem có phải tiểu muội mặc nam trang và mình có dáng vẻ rất giống nhau hay không. Tuy nhiên cũng chỉ trong chốc lát, hắn có thể kết luận: hoàn toàn khác nhau.
Chỉ cần mắt không mù thì nhất định sẽ thấy tiểu muội mặt mày bôi phấn đen thui không giống với một người anh tuấn tiêu sái như hắn đây.
Hắn nghĩ chỉ cần chờ hai thầy trò kia đi khỏi thì mình và tiểu muội lại tiếp tục đi là được. Nhưng không biết nguyên nhân gì, hai người kia lại dừng lại không tiếp tục đi nữa, nhất là người trẻ tuổi kia, ánh mắt cậu ấy nhìn hắn càng lúc càng nặng nề hơn.
Hoàng hôn mênh mông, một thiếu niên phong thần tuấn lãng đứng cách mình không đến mười bước chân, hơn nữa lại còn dùng ánh mắt vô cùng dọa người để nhìn mình. Trình Thụy đối mắt cùng người đối diện, trước nay hắn chưa từng thua người khác nhưng không hiểu sao hiện giờ lại cảm thấy có chút không thoải mái.
Yên tĩnh như vậy không khỏi khiến Trình Diệc Nhiên cảm thấy bất an, nàng thấp giọng hỏi: "Bọn họ còn chưa đi sao?" Tại sao không nghe tiếng bước chân nhỉ? Mặt nàng dính sát vào đầu vai tam ca rất là nóng đó.
Trình Thụy ghé sát vào tai nàng nói nhỏ: "Vẫn chưa đi."
Vốn dĩ huynh muội hai người bọn họ là song sinh nên từ xưa đến nay vô cùng thân thiết, cũng ít để ý đến mấy chuyện cấm kỵ. Chuyện Trình Thụy thì thầm với tiểu muội nhà mình là rất bình thường nhưng rơi vào mắt Tô Lăng lại trở thành thân cận suồng sã, vô cùng gai mắt.
Hôm nay Tô Lăng vào lớp không thấy Trình Diệc Nhiên nên cậu vẫn luôn không yên tâm, nghĩ đến chuyện hôm qua tinh thần nàng có vẻ không tốt, thế là càng thêm bất an. Cậu giả vờ đi hỏi Kỷ Phương nhưng đối phương lại ngây ngốc ra vẻ không hề hay biết gì. Đến lúc viện cớ hỏi Dương phu tử thì mới biết nàng đã xin nghỉ rồi.
Không ngờ lại gặp nàng ngay chỗ này.
Đây là lần đầu tiên Tô Lăng thấy nàng mặc trang phục nữ nhi. Qua mấy lần tiếp xúc trước đó, tuy cậu có thể đoán được thân phận nữ nhi của nàng nhưng thỉnh thoảng vẫn tự hỏi không biết lúc nàng mặc trang phục nữ nhi sẽ có dáng vẻ thế nào. Vậy mà hôm nay, nàng mặc một bộ váy lụa mỏng màu xanh nhạt, cứ thế bất ngờ xuất hiện trước mắt cậu khiến trái tim cậu đập mạnh liên hồi.
Từ nhỏ đến lớn, dung mạo Tô Lăng không tầm thường nên cũng không quá coi trọng dung mạo của người khác. Vậy mà Tô Lăng không thể không thừa nhận nàng khiến cậu cảm thấy kinh diễm.
Trình Diệc Nhiên đứng trên thềm đá quay đầu lại nhìn cậu, tư thái yểu điệu, y phục màu xanh nhạt, mái tóc đen tuyền, làn da trắng như tuyết như sắp phát sáng giữa trời chiều, trong chớp mắt đã thu hút toàn bộ sự chú ý của Tô Lăng khiến cậu không thể dời mắt.
Nàng còn đẹp hơn trong tưởng tượng của cậu rất nhiều.
Không cố gắng giấu đi màu da vốn có, da nàng còn trắng hơn cả tuyết, mi mục như họa, đoan chính mà xinh đẹp, khiến người ta không dám nhìn gần.
Nàng vừa chớp mắt, Tô Lăng chắc chắn đã nhìn thấy nàng nhưng ngay thời điểm cậu mỉm cười với nàng, dường như nàng bị kinh sợ, lập tức giấu đầu vào trong lòng người bên cạnh!
Nụ cười chưa kịp nở rộ lập tức cứng đờ, Tô Lăng ngẩn ra, nương theo động tác của nàng mà nhìn sang người bên cạnh nàng.
Vừa rồi suy nghĩ của cậu bị nàng hấp dẫn nên không lưu ý bên cạnh nàng còn một thiếu niên nữa.
Thiếu niên kia chừng mười ba mười bốn tuổi, từ y phục đến tướng mạo đều là dạng thượng thừa, ngũ quan xuất chúng, dường như còn có chút quen mắt.
Trong lòng Tô Lăng xoay chuyển một hồi, suy tư xem người này là ai. Mà thiếu niên kia dùng một tay ôm lấy Trình Diệc Nhiên, còn khiêu khích nhìn cậu.
Hai người vành tai tóc mai chạm vào nhau, thân thiết không gì kể xiết.
Tô Lăng cảm thấy cảnh tượng này vô cùng chói mắt khiến lồng n.g.ự.c dâng lên từng đợt khó chịu.
Thiếu niên kia là ai? Vì sao lại thân mật với nàng như vậy? Hôm nay nàng xin nghỉ chính là vì đi gặp hắn sao?
Tô Lăng hít sâu một hơi, đè xuống sự xúc động muốn tiến lên hỏi nàng cho rõ. Cậu chăm chú nhìn Trình Diệc Nhiên, vừa muốn nhìn thấy gương mặt nàng lại vừa muốn biết giờ phút này nàng đang nghĩ gì.
Nhưng Trình Diệc Nhiên thì lại cúi đầu, lúc nghe tam ca nói "Vẫn chưa đi", trong lòng nàng không khỏi cảm thấy bất an. Đã xảy ra chuyện gì vậy?
Rốt cục, nàng nghe thấy tiếng bước chân càng lúc càng gần, trong lòng thầm nói tốt rồi tốt rồi, cuối cùng bọn họ cũng sắp đi rồi.
Đáng tiếc, tiếng bước chân kia chợt ngừng lại. Trong lòng nàng lộp bộp một tiếng, tiếp đó là giọng nói mà nàng vô cùng quen thuộc:
"Hai vị muốn đến thư viện Sùng Đức sao? Nhìn công tử có vẻ lạ mặt, không biết là học trò của học đường nào?"
Trình Diệc Nhiên không cần nhìn cũng có thể nhận ra đây là giọng của Tô Lăng. Nàng khẽ nín thở, thầm nghĩ đây là chuyện rất có khả năng mà Tô huynh sẽ làm: Vô cùng cẩn thận. Lần trước gặp Dương Giảo cô nương trước cổng thư viện, Tô Lăng cũng không dễ dàng tin người như bây giờ.
Thế nhưng Trình Diệc Nhiên không ngờ vị Tô huynh mang tính hoài nghi này áp dụng trên người nàng!
Tô Lăng nói xong thì nhẹ nhàng như có như không nhìn về phía Thẩm phu tử.
Người sau hiểu ý nhanh chóng ho nhẹ một tiếng: "Hai vị có lẽ không biết, thư viện có quy định nếu không phải môn sinh hay người trong thư viện thì không thể vào trong."
Ánh mắt Tô Lăng sáng quắc, nhìn chằm chằm vào người nãy giờ vẫn dính mặt vào vai Trình Thụy.
Hiếm khi nàng thả tóc mà không búi lên, tóc đen như mực xõa tung uốn lượn giữa bờ vai trông như một đoạn vải gấm thượng hạng.
Nhưng lại có một bàn tay đang đặt trên tóc nàng, bàn tay này cũng gắt gao siết chặt lấy trái tim cậu.
Trình Diệc Nhiên bị khóa chặt trong tầm mắt của Tô Lăng mơ hồ cảm nhận được phía sau có một ánh mắt vô cùng nóng bỏng đang chăm chú nhìn mình, nàng chính là học trò của thư viện nhưng lại không dám động đậy, sợ Tô Lăng và Thẩm phu tử có thể nhận ra thân phận nữ nhi của mình —— nàng vẫn muốn tiếp tục đọc sách ở thư viện đó.
Thế nên Trình Diệc Nhiên chỉ có thể nhẹ nhàng kéo kéo tam ca Trình Thụy, hy vọng hắn có thể xử lý chuyện này. May mắn thay, Trình Thụy cũng không khiến nàng thất vọng.
Đối với nghi ngờ của sư đồ hai người, Trình Thụy cũng chỉ mỉm cười nói: "Thì ra là phu tử, thất kính thất kính. Ta quả thực không phải học trò của thư viện, kẻ hèn họ Trình, hiện đang theo học ở Quốc Tử Giám. Ngày mai được nghỉ, vì thế kẻ hèn đặc biệt đi cùng tiểu muội đến thăm bá phụ."
Thẩm phu tử gật đầu: "Thì ra là bảo thụ (1) của Trình Gia..."
(1): một cách nói chỉ trụ cột, người con quý tử.
"Tiểu muội?" Tô Lăng nheo mắt lại, dựa vào bóng hoàng hôn m.ô.n.g lung mà đánh giá Trình Thụy.
Cậu bắt đầu tự ngẫm xem người này quen mắt ở điểm nào, hắn có thần thái tuấn tú, tuấn dật hào phóng, dường như có ba bốn phần tương tự Trình phu tử.
Là huynh trưởng của nàng sao?
Nếu đây là huynh trưởng của nàng thì mọi chuyện có thể hiểu được. Cậu nghe nói đôi khi huynh muội trong nhà có tình cảm tốt, cử chỉ thân mật như vậy cũng là bình thường.
Vừa hay có một cơn gió thổi đến mang theo cảm giác mát lạnh nhẹ nhàng, như thổi đến tận tim Tô Lăng, xua tan đi chua xót khổ sở mới vừa tích đầy trong lòng cậu.
Chỉ trong một thoáng ngắn ngủi, tâm tình Tô Lăng đã mấy phen lên lên xuống xuống.
Giờ thì Tô Lăng cảm thấy cả người nhẹ nhàng khoan khoái một cách khó hiểu. Cậu nở nụ cười tựa ánh trăng rằm: "Thật trùng hợp, ta và Thẩm phu tử cũng đang muốn quay về thư viện, không bằng chúng ta cùng đi?"
Nàng vậy mà lại nghĩ ra chuyện dùng cách này tránh mặt cậu? Nàng cho rằng cậu sẽ gây chuyện bất lợi cho nàng sao? Vậy chẳng phải đã quá coi thường cậu rồi sao?
Chuyện này làm Tô Lăng dở khóc dở cười, trong lòng nảy ra ý định muốn trêu chọc Trình Diệc Nhiên.
Thẩm phu tử nãy giờ vẫn đứng bên cạnh cảm thấy hơi khó hiểu, trong ấn tượng của ông, từ trước đến nay Tô Lăng không phải là người nhiều chuyện, thế mà hôm nay lại đột nhiên quan tâm quá mức đối với huynh muội hai người này, ông không khỏi sinh lòng nghi ngờ, giữ vững tâm cảnh giác.
Chẳng lẽ trên người hai người này có cất giấu bí mật gì?
Cùng đi? Cơ thể Trình Diệc Nhiên hơi cứng lại, nàng nhéo nhẹ huynh trưởng một cái, hy vọng hắn sẽ từ chối. Dù sao hôm nay nàng cũng không muốn để Thẩm phu tử và Tô Lăng nhìn thấy mặt của mình.
Nàng không muốn mạo hiểm nữa.
Trình Thụy nhíu mày nở nụ cười: "Được..."
"Khụ..." Trình Diệc Nhiên bỗng ho khan kịch liệt, cắt đứt lời Trình Thuỵ.
Trình Thụy cúi đầu cười, sau đó mới tiếp lời: "Được thì được nhưng đáng tiếc vừa rồi xá muội không cẩn thận bị đau chân, không cách nào đi cùng mọi người. Hai vị cứ đi trước, lát nữa ta sẽ cõng muội ấy đi sau là được."
Trình Diệc Nhiên nhẹ nhàng thở phào một hơi, tâm trạng treo lơ lửng nãy giờ mới chậm chạp rơi xuống, trong lòng không nhịn được âm thầm tán thưởng Trình Thụy.
Ừ, không tệ.
"Đau chân?" Tô Lăng kinh ngạc, hai mắt hơi rũ, hàng lông mày dài che khuất toàn bộ tâm tình, "Đau chân không phải việc nhỏ. Thẩm phu tử tinh thông y thuật, ông ấy có thể giúp hai người coi thử một chút?"
Trình Diệc Nhiên kinh ngạc, nghe nói Thẩm phu tử đã từng là nhạc sư cung đình, ông ấy biết đánh đàn, biết chơi xúc cúc, đã vậy còn tinh thông y thuật sao? Không không không, đây không phải trọng điểm, trọng điểm là nàng đâu có bị đau chân. Nếu thật sự để Thẩm phu tử nhìn qua thì chẳng phải sẽ lộ mất sao?
Thẩm phu tử liếc mắt nhìn Tô Lăng, sau đó gật đầu nói: "Đúng vậy, ta đã từng học qua Kỳ Hoàng Chi Thuật (2). Nếu cô nương không để ý thì..."
(2): Kỳ chỉ Kỳ Bá, Hoàng chỉ Hiên Viên Hoàng đế. Truyền thuyết kể rằng Hiên Viên, Kỳ Bá và Lôi Công thường xuyên bàn luận y thuật sau đó chép vào một quyển sách gọi là Hoàng đế nội kinh hay còn gọi là Kỳ Hoàng chi thuật, đây cũng chính là lý luận kinh điển cơ bản nhất của Y học cổ truyền hay Trung y.
"Nàng để ý!" Trình Thụy lên tiếng trả lời, "Sao lại không ngại chứ? Muội muội ta từ nhỏ đã đọc nữ tứ thư mà trưởng thành, vẫn luôn một mực tuân thủ quy tắc. Bình sinh nàng ngưỡng mộ nhất chính là Tào gia phụ. Hai vị cũng biết Tào gia phụ đúng không?" Không chờ hai người trả lời, hắn đã tiếp tục nói, "Chính là vị lỡ bị người khác nhìn thấy chân liền lập tức cắt đứt chân để giữ tiết hạnh."
Trình Diệc Nhiên nghe đến mức trợn mắt há mồm, bản lĩnh ăn nói bịa chuyện của tam ca nhà mình quả nhiên lại tiến lên một tầm cao mới.
Trình Thụy than nhẹ một tiếng, cất giọng tha thiết không gì sánh bằng: "Để nửa đời sau còn có thể đi lại được thì một chút đau đớn do trẹo chân này có thấm gì. Ta nói vậy có đúng không, muội muội."
Trình Diệc Nhiên dùng sự im lặng để trả lời. Muội muội mà tam ca nhắc đến vừa rồi chắc chắn không phải nàng. Tự chặt đứt chân của mình để chứng minh trong sạch, chuyện này đến kiếp sau nàng cũng không làm được.
Bị người ta nhìn thấy chân sẽ tự c.h.ặ.t c.h.â.n luôn sao? Tô Lăng khẽ cười một tiếng, vậy cậu đã từng chạm vào tay nàng, hơn nữa cũng đã từng ôm eo của nàng thì sao đây? Có phải nàng chỉ còn cách lấy thân báo đáp? Trẹo chân? Nếu thật sự trẹo chân sẽ không đứng được như vậy đâu.
Sau khi tỉnh táo lại, Tô Lăng đã có thể xác định được một chuyện: Bây giờ nàng không muốn bị cậu nhìn thấy.
Hai mắt Tô Lăng sáng lấp lánh: "Vậy sao, là ta suy nghĩ không thấu đáo."
Trình Diệc Nhiên nghe ra trong câu nói của Tô huynh như mang theo chút đau thương, nghĩ nghĩ, nàng cảm thấy rằng có lẽ do tam ca nói chuyện khứa d.a.o vào tim cậu ấy. Tô Lăng vốn dĩ là một cô nương cải nam trang, hơn nữa còn trà trộn vào ở chung trong một đám nam tử, không hề có chút liên quan nào với chuyện giữ gìn tiết hạnh.
Chỉ thất thần trong phút chốc mà xém nữa quên mất nàng đang gặp phải nguy hiểm có khả năng bị tiết lộ giới tính.
Cũng may thần sắc Trình Thụy vẫn như bình thường: "Không sao đâu, các vị cũng chỉ có ý tốt thôi mà." Hắn dừng lại một chút mới nói tiếp, "Sắc trời cũng không còn sớm nữa, mời hai vị đi trước."
Tô Lăng nhìn thoáng qua Trình Diệc Nhiên nãy giờ vẫn không hề nhúc nhích, cậu cụp mắt xuống: "Vậy hai người chúng ta đi trước một bước." Cậu gật đầu với Trình Thụy, sau đó vòng qua người hai người bọn họ đi về hướng thư viện.
Thẩm phu tử cũng cười cười, lắc đầu rồi đi theo Tô Lăng.
Mãi cho đến khi bóng lưng hai người kia biến mất hoàn toàn, Trình Diệc Nhiên mới ngẩng đầu thở phào một hơi thật mạnh. Nàng nhẹ nhàng vỗ ngực: "Nguy hiểm quá, nguy hiểm quá, thiếu chút nữa đã lộ mất rồi."
Trình Thụy phủi phủi áo, không đồng ý mà nói: "Muội sợ cái gì, nhất định sẽ không lộ. Muội giả nam cũng chỉ có mỗi phụ mẫu mới nhận ra, ngay cả thần tiên Đại La cũng không nhìn ra được."
Trình Diệc Nhiên gật đầu: "Chỉ hy vọng như thế." Nàng rất có lòng tin với tay nghề hóa trang của bản thân, có điều những chuyện như thế này cẩn thận một chút vẫn hơn.
"Không biết có gặp phải những người khác nữa không, hay là ta cõng muội về? Hoặc nếu gặp phải người thì giấu mặt đi?”
"Hả?" Trình Diệc Nhiên bị dọa, liên tục lắc đầu, "Không cần không cần." Nàng đánh giá thân hình gầy gò của huynh trưởng rồi tiếp tục lắc đầu, dùng vẻ mặt thành thật mà nói, "Không cần phải như vậy, muội không muốn bắt nạt huynh."