Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chiều tối thím Giang gọi đi ăn cơm nhưng Trình Diệc Nhiên chẳng có khẩu vị, nói thẳng một câu: “Thím Giang, cháu không đói, không ăn đâu.”
“Sao lại không đói? Cháu đang tuổi lớn. Cá khô kia ăn đỡ thèm còn được, sao có thể không đói?”
Trình Diệc Nhiên di di ngón tay, cười cười: “Thím Giang, cháu thật sự không đói bụng.”
“Vậy ta cho bưng tới cho cháu.”
Trình Diệc Nhiên lắc đầu: “Không cần đâu, thím Giang, cháu thật sự không muốn ăn.”
Thím Giang khuyên mấy câu, thấy cảm xúc của Trình Diệc Nhiên không đúng bèn rời đi, trở về nói với Lôi thị.
Lôi thị thoáng thay đổi sắc mặt: “Ta biết rồi.”
Sinh hoạt của DIỆC NHIÊN rất có quy luật, ăn cơm đúng giờ, chuyện không ăn cơm thế này là lần đầu tiên.
Là mẹ ruột, Lôi thị cảm thấy rất tức giận. Bà nghĩ nghĩ đã nảy ra một chủ ý, cách cửa sổ gọi Trình Khải đang đứng trong sân: “Khải Nhi, con qua đây.”
Trình Khải nghe vậy vội vàng bước tới, khom người hành lễ: “Mẫu thân có gì dặn dò?”
“Phòng cho khách đã sắp xếp thế nào rồi?” Lôi thị nhẹ nhàng hỏi.
“Đã sắp xếp xong, biểu đệ khi nào vào ở cũng được.”
Lôi thị gật đầu: “Tất cả mọi việc đều phải chọn cái tốt nhất, đừng chậm trễ thằng bé.”
Trình Khải vội nói: “Nhi tử đã biết.”
“Hơn nữa, trước giờ trong nhà biểu đệ đều có nô tỳ tôi tớ hầu hạ, đi học ở Quốc Tử Giám, những việc vặt cũng có thư đồng làm thay. Bây giờ nó ở chỗ này của chúng ta cũng không thể quá thiệt thòi.”
Lời này Trịnh Khải không thích nghe nhưng vì hiếu đạo, hắn vẫn đáp ứng: “Xin mẫu thân yên tâm.”
Lôi thị suy nghĩ một chút: “Ngày thường con hãy chiếu cố thằng bé nhiều hơn, nếu không được, cũng có thể chọn từ nhà ta một người làm giúp, chăm sóc sinh hoạt cùng ăn uống hàng ngày. À, phải rồi, giúp việc nhà chúng ta cũng không có mấy người …”
Lúc mẹ đẻ Trương thị qua đời, Trình Khải còn nhỏ được mẹ kế Lôi thị nuôi dưỡng nhiều năm. Vì thế hắn cực kỳ tôn trọng mẹ kế, những gì bà dặn dò, hắn chưa từng không tuân theo. Nhưng hôm nay mẹ kế nói chuyện thay cho biểu đệ Trương Dục khiến trong lòng hắn cảm thấy không được tự nhiên.
Để biểu đệ ở trong nhà, còn chăm sóc nhiều hơn đã xem như đối đãi đặc biệt rồi, giờ còn muốn tìm người hầu giúp hắn, cố ý chiếu cố sinh hoạt cùng ăn uống hàng ngày? Như vậy thì hắn đến đây để đi học hay đến để hưởng phúc? Thật sự còn đặc biệt hơn cả tiểu muội.
Có lẽ là vì thật lâu Trình Khải không có trả lời, Lôi thị hỏi: “Sao vậy?”
Trình Khải cắn răng nói: “Mẫu thân có điều không biết, thật ra là bản thân biểu đệ muốn ở cùng đồng môn trong học xá.”
“…Cái gì? Còn có chuyện như vậy?” Giọng nói của Lôi thị tràn đầy kinh ngạc.
“Dạ.” Trịnh Khải bắt đầu mở lời, sau đó trôi chảy hơn nhiều, “Đương nhiên đây cũng là ý của đại cữu cữu, sở dĩ tứ biểu đệ phải rời khỏi Quốc Tử Giám là vì hắn tranh chấp đánh nhau với đồng môn. Đại cữu cữu cảm thấy hắn nên học thêm một vài đạo lý đối nhân xử thế.”
- ---- Đại gia của Trương gia, Trương Bột quả thật đã nói nên học đạo lý đối nhân xử thế. Cứ mãi để Trương Dục sống xa đồng môn chính là bất lợi cho mối quan hệ giữa hắn cùng đồng môn.
Lôi thị trầm mặc.
Trình Khải tiếp tục nói: “Nhi tử cảm thấy cửu cửu nói rất có lý.”
“Học xá? Bên trong học xá có phải là không ổn lắm hay không?” Lôi thị chần chờ hỏi.
“Sao lại thế?” Trình Khải cười cười, “Trong học viện có trên trăm học trò, chẳng phải ai nấy đều ở học xá rất yên ổn đấy sao?”
Lôi thị gật đầu: “Nếu như thế, con hãy đi sắp xếp đi.”
“Dạ.” Trình Khải thi lễ một cái, quay người rời đi.
Sau khi con riêng rời đi, Lôi thị khe khẽ thở dài.
Không phải là bà không thể cho đứa cháu Trương Dục này ở được vì trong nhà không hề phòng dành cho khách. Chỉ có điều nếu thằng bé ở lại, DIỆC NHIÊN nhất định phải tránh đi. Dù là sau này có được đi học hay không cũng không thể nào bắt DIỆC NHIÊN ở mãi trong phòng. Như thế không phải là làm cho DIỆC NHIÊN buồn đến hỏng hay sao.
Tuy nói Trương Dục phải gọi bà một tiếng cô cô nhưng trên đời này làm gì có đạo lý chỉ vì một đứa cháu bên ngoại mà làm oan uổng nữ nhi ruột thịt.
Không biết Trình Khải nói gì với Trương Dục mà trong lúc ăn tối, Trương Dục đã chủ động đưa ra ý kiến muốn ở học xá. Trình Uyên hơi ngạc nhiên: “Bên trong học xá?” Ông kinh ngạc nhìn nhi tử một chút, “Không phải nói…”
Trương Dục gật đầu: “Vâng ạ, thưa cô phụ.” Dù sao thì lúc hắn còn ở Quốc Tử Giám cũng ở học xá. Trình gia đơn sơ, chỉ sợ so với học xá cũng không khác mấy, đã vậy còn bị gánh cái danh “ăn nhờ ở đậu”.
Trình Khải cười cười: “Đúng vậy, biểu đệ muốn giống như những học trò khác ở thư viện.”
Trình Uyên gật đầu, thấp giọng nói: “Cũng được.”
Bữa cơm này Trình Uyên ăn có phần vô vị. Bình thường ăn cơm, người một nhà tề tựu cùng nhau, vô cùng đông vui. Bây giờ có khách, DIỆC NHIÊN đừng nói là lộ diện mà ngay cả cơm cũng dứt khoát không ăn.
Ăn cơm xong, Trình Uyên khuyến khích cháu trai mấy câu, sau đó dặn dò công việc thư viện với con trai như thường lệ.
Đợi sau khi hai người kia rời đi, ông gói một ít mứt gừng, đem theo một cái bánh sừng dê rồi đi tìm nữ nhi.
Trình Diệc Nhiên vừa tiễn mẫu thân đi lại nghe thấy tiếng gõ cửa. Nàng chỉ nghĩ là mẫu thân đi xong quay lại, vội vàng mở cửa: “Mẫu thân… phụ thân…. người có chuyện gì không?”
Trình Uyên cũng không bước vào mà đứng ở cạnh cửa, có chút xấu hổ: “Vì sao cả cơm cũng không ăn? Chỗ này có mấy miếng mứt gừng, rất ngọt, con nếm thử đi.”
Trình Diệc Nhiên nói tiếng cảm ơn, nhận lấy nhưng không có ý muốn nếm thử.
Nàng ngẫm nghĩ một chút: “Phụ thân, còn có việc gì sao?”
“Sau này tứ biểu ca sẽ ở bên học xá. Về sau con ăn cơm có thể ăn, không cần kiêng dè nó.” Trình Uyên khẽ cười cười.
“Dạ, con đã biết, mẫu thân đã nói với con.” Trình Diệc Nhiên nhìn qua cũng không mấy vui mừng.
Thân hình của nữ nhi dưới ánh đèn cực kỳ đơn bạc. Trong mắt tuy không đọng nước mắt nhưng không thấy được ánh hào quang như thường ngày. Trong tích tắc, trước mắt Trình Uyên hiện lên rất nhiều hình ảnh: DIỆC NHIÊN vui vẻ khi biết mình có thể đi học, hình ảnh con bé chật vật không chịu nổi sau buổi học cưỡi ngựa b.ắ.n cung nhưng vẫn tươi cười xán lạn…
Ông hiếm khi nhìn thấy bộ dáng trầm buồn của nữ nhi. Trong trí nhớ của ông, nữ nhi vẫn luôn tràn đầy sức sống, dù bị phạt chạy tám vòng ở giáo trường thì hai mắt vẫn sáng lấp lánh. Nhìn con trầm buồn như hôm nay làm cho lòng ông nhói đau.
Thôi, hà tất vì những chuyện chưa xảy ra mà khiến cho con bé khó chịu?
Trình Uyên thở dài một tiếng: “Con nghỉ ngơi trước đi, ngày mai còn đến học đường.”
“Dạ… Phụ thân, người nói gì ạ?” Tinh thần Trình Diệc Nhiên chấn động, trong mắt tràn ngập hào quang, “Người đồng ý cho con tiếp tục đi học?”
Niềm vui đáng kinh ngạc này đến quá mức bất ngờ, trong nháy mắt, nàng có chút khó tin.
Không bỏ qua niềm vui trong mắt nữ nhi, Trình Uyên mỉm cười lắc đầu, ôn hòa nhưng bất đắc dĩ, “Đúng vậy, không phải con nói, ta đã đồng ý cho con học đến khi cập kê sao?”
“Người vốn nói như vậy mà.” Trình Diệc Nhiên nhịn không được ôm cánh tay phụ thân lắc nhẹ, “Phụ thân, người là tốt nhất.”
“Khụ khụ…” Trình Uyên ho khan mấy tiếng, “Biểu ca của con về sau sẽ ở tại học xá, không ở nhà chúng ta. Nhiều lắm là các con chỉ chạm mặt nhau ở học đường, ở đó, con hãy cố gắng tránh liên hệ với nó. Nói thật, nam trang của con. Khụ khụ… Nếu như thằng bé nhận ra con, phụ thân sẽ nói chuyện với nó.”
Trương Dục không ở trong nhà, lui tới giữa hai người ngày càng ít. Giữa một DIỆC NHIÊN mặc nam trang và nữ trang rất khó để người ta liên tưởng đến nhau. Hơn nữa, chuyện nữ giả nam trang cũng không phổ biến, người bình thường chưa hẳn sẽ nghĩ đến chuyện này.
“Dạ.” Trình Diệc Nhiên gật đầu thật mạnh, tâm tình vui sướng.
“Được rồi, không cho phép khóc lóc nữa.” Trình Uyên trêu ghẹo nữ nhi, “Tháng này Đỗ Duật đi thi Hương, nếu con không giành được hạng nhất trong kỳ thi tháng…”
“Con sẽ cố gắng.” Trình Diệc Nhiên vội vàng cam đoan.
Trình Uyên mỉm cười, trong mấy đứa con, ông yêu thương nhất chính là đứa con gái út này. Ông biết về mặt kinh thư, sở học của con gái chỉ có hạn nhưng trong toán học lại là một đứa có thiên phú kinh người. Lúc đầu, để con gái đi học vì ông chỉ xem như con mình đang giở thói trẻ con. Không ngờ con gái lại hạ quyết tâm ở thư viện học ba năm liền.
Cũng không biết tương lai của con bé có thể đi được bao xa.
Hôm nay xem như sợ bóng sợ gió một trận, trong lòng Trịnh Tầm vui vẻ, lăn qua lăn lại một hồi lâu mới ngủ được. Sáng hôm sau, nàng thức sớm, dù ngủ không đủ giấc nhưng tinh thần lại hăng hái vô cùng. Vội vàng thay trang phục xong, nàng ôm mứt gừng, chạy thẳng đến học đường.
Trình Diệc Nhiên tự nhủ, cơ hội đi học đến với nàng không hề dễ dàng nên nhất định phải học thật giỏi.
Lúc Trình Diệc Nhiên chạy đến, trong học đường chỉ có Đỗ Duật với Tô Lăng.
Tô Lăng cười cười, giọng nói ôn hòa: “Sao lại chạy nhanh như vậy?”
Mặc dù hôm qua mới nhìn thấy cậu nhưng đối với Trình Diệc Nhiên mà nói lại giống như cách thật lâu rồi, ánh mắt nàng hơi cay cay, nhẹ nhàng gọi: “Tô Lăng.”
Chúng ta có thể đi học, thật không dễ dàng.