Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thái tử Tiêu Tông hoăng (1) rồi.
(1): chết
Hoàng thái tử Tiêu Tông tuổi gần mười bảy, thông minh nhạy bén, rất được Hoàng đế yêu thích. Mấy tháng trước, Hoàng đế vừa chọn Thái tử phi cho hắn xong, hôn kỳ đã được quyết định sẽ cử hành vào tháng ba năm sau.
Mấy ngày trước, Tiêu Tông ra ngoài uống rượu, trên đường hồi cung bị trượt chân khiến hắn lâm vào hôn mê bất tỉnh. Hoàng đế và Diêu Quý phi vô cùng lo lắng, hạ lệnh cho ngự y nhanh chóng chẩn trị và cứu chữa, đồng thời cho mời cao nhân khắp nơi tìm cách nhưng vẫn không thể vớt lại tính mệnh Tiêu Tông —— Cuối cùng, ba ngày sau khi ngã trượt chân, Thái tử Tiêu Tông qua đời.
Từ nhỏ đến lớn Trình Diệc Nhiên đều ở trong thư viện Sùng Đức, thư viện có dạy một môn liên quan đến chính trị, vị trí của thư viện lại cách kinh thành không bao xa nên đối với mấy chuyện triều đình, nàng loáng thoáng nghe được chút ít.
Trình Diệc Nhiên từng nghe người ta nói, ban đầu khi đương kim Hoàng đế đăng cơ, hậu cung giai lệ nhiều vô số kể cũng như tranh đấu hậu cung cũng vô cùng đặc sắc. Mãi đến khi Diêu Quý phi tiến cung thì tình trạng này mới kết thúc.
Tục truyền Diêu Quý phi có dáng vẻ nghiêng nước nghiêng thành, vũ đạo ca múa tài ba hơn người, Hoàng đế vừa thấy mà như đã yêu từ lâu, rốt cuộc không kìm được mà nhét bà vào hậu cung.
Vì muốn giành được niềm vui của giai nhân, Hoàng đế thậm chí còn từng có ý định giải tán hậu cung. Tuy ý tưởng này bị ngăn cản, cuối cùng cũng không thể thực hiện được nhưng từ đó về sau, hậu cung phi tần thật sự đã biến thành vật trang trí không hơn không kém.
Diêu Quý phi tiến cung hơn mười năm, Hoàng đế cũng chưa bao giờ nạp thêm một vị phi tần nào khác. Mặc dù Hoàng đế không thể cho Diêu Quý phi hậu vị nhưng bình thường hai người luôn cùng nhau, không khác mấy so với vợ chồng trong dân gian.
Năm nay Hoàng đế đã bốn mươi, nghe nói dưới gối Diêu Quý phi lại chỉ sinh hạ được duy nhất một người con trai, chính là Thái tử Tiêu Tông.
Ngay khi Tiêu Tông vừa tròn một tuổi đã được lập làm Thái tử, đại xá thiên hạ. Tuổi tác Thái tử cũng ngày một lớn dần, đến tuổi lập phi, Hoàng đế cố ý chọn cháu gái của Thái phó Chu Nhượng làm nữ chủ nhân Đông cung cho hắn.
Hôm nay, vừa vào dịp cuối năm, Thái tử Tiêu Tông chợt xảy ra chuyện như vậy. Nghe nói sau khi biết chuyện, Diêu Quý phi hôn mê bất tỉnh tại chỗ, Hoàng đế cũng đau lòng khôn xiết, bi thương không ngớt.
Hoàng đế ra sức bác bỏ phản đối của mọi người mà nhất quyết lập ái tử làm đế —— Nếu lúc sinh thời hắn không thể hưởng thụ được đãi ngộ của bậc đế vương thì lúc c.h.ế.t cũng nên được cung phụng như đế vương.
Chuyện này đa số học trò đều nghe được. Tuy phu tử đã dặn dò mọi người không được thảo luận chuyện này nhưng nhân lúc không có người, đám học trò vẫn không kìm được mà bàn luận một hai, không khỏi thắc mắc Thái tử đã không còn, không biết Hoàng trữ tiếp theo sẽ là ai.
"Vị kia chỉ cưng sủng một mình Diêu thị, chỉ có duy nhất một nhi tử mà hiện tại cũng đã mất, lại không có huynh đệ ruột thịt gì, có lẽ chỉ có thể chọn trong đám con cái của mấy đường huynh đường đệ..." Vân Úy lắc đầu, nói nhỏ, "Cũng không biết là ai may mắn..."
Trình Diệc Nhiên đưa mắt nhìn Vân Uý rồi lại tiếp tục cúi đầu đọc sách, không nói gì.
Ngược lại, Sở Du bên cạnh lại thấp giọng nói tiếp: "Thật sự chỉ có một nhi tử sao, dù gì cũng có nhiều người phụ nữ như vậy..."
Nghe giọng Sở Du như có chút tiếc nuối.
Vân Úy tiếp tục lắc đầu: "Gì chứ, có ai không biết đó là một loại si tình. Từ khi vị kia xuất hiện..." Cậu ta nói xong bèn giơ một ngón tay lên, nói tiếp, "Làm gì còn ai tiến cung nữa?"
"Ồ, vậy huynh nói xem có phải vị kia thật sự đẹp như tiên nữ không?"
...
Trọng tâm câu chuyện dần dần đi xa hơn, Trình Diệc Nhiên khẽ thở dài một hơi, Thái tử Tiêu Tông có lẽ là biểu ca của Tô Lăng? Nghĩ lại, ngày cậu ấy rời khỏi thư viện cũng chính là ngày đó. Nghe nói Thái tử còn cầm cự được chừng ba ngày, nếu tình cảm biểu huynh biểu muội của bọn họ thật sự tốt thì Tô Lăng còn có cơ hội nhìn mặt biểu ca mình lần cuối.
Trình Diệc Nhiên nghĩ tới đây, quay đầu nhìn về phía cửa sổ, cố gắng xoa dịu tâm trạng phiền muộn của bản thân.
Không biết bao giờ Tô Lăng mới có thể quay về.
Nhiều ngày sau, linh cữu Hoài Mẫn Thái tử mới được dời đến Tấn cung, mà ngày hai mươi tháng chạp, khi thư viện được nghỉ cũng không thấy Tô Lăng xuất hiện nữa.
Trình Diệc Nhiên nhớ lúc Tô Lăng chào từ biệt, cậu ấy đã từng nói nếu nàng có chuyện gì hoặc nàng nhớ cậu ấy thì có thể đến tìm Thẩm phu tử. Bây giờ nàng hơi nhớ Tô Lăng rồi, muốn biết tình hình của cậu ấy thế nào nhưng do dự một hồi, cuối cùng vẫn từ bỏ ý định đến tìm Thẩm phu tử nhờ ông giúp chuyển thư cho Tô Lăng.
Nàng nghĩ có lẽ chờ đến năm mới, khi thư viện nhập học trở lại thì Tô Lăng cũng sẽ quay về.
Bởi vì Hoài Mẫn Thái tử qua đời khiến Tết năm nay có chút quạnh quẽ. Gia đình Đại ca đang nhậm chức ở kinh thành không trở về, năm nay ở Trình gia đón năm mới chỉ có mấy người phu thê Trình Uyên, phu thê Trình Khải và Trình Diệc Nhiên.
Vì được nghỉ nên thư viện cũng không có mấy người, Trình Diệc Nhiên không cần mặc y phục nam nữa, đổi lại là mặc trên người mấy bộ trang phục mùa đông mà mẫu thân Lôi thị đặc biệt làm cho nàng. Lông thỏ trắng muốt trên cổ áo khiến gương mặt nàng trở nên trắng nõn như ngọc.
Nhị tẩu Lư thị than thở: "Đáng tiếc cho gương mặt như vậy mà phải bôi lên một lớp phấn đen thui..."
"Không tiếc, không tiếc..." Trình Diệc Nhiên liên tục xua tay.
Chỉ cần bôi một chút phấn đen lên mặt đã có thể đến thư viện đọc sách thì có gì đáng tiếc?
Lư thị không có chuyện gì làm mới hỏi nàng: "DIỆC NHIÊN, bình thường muội hóa trang thế nào vậy. Ta thấy hình như muội không phải chỉ đơn giản bôi đen mặt là được."
"Đúng vậy, không phải chỉ bôi đen mặt là xong." Nhắc đến việc này, Trình Diệc Nhiên có chút đắc ý, nàng kéo tay tẩu tử nói nhỏ, "Tẩu tử đến đây đi, muội hóa trang cho tẩu xem."
Hai người các nàng cùng nhau đến phòng Trình Diệc Nhiên, Trình Diệc Nhiên để Nhị tẩu ngồi xuống trước, còn mình thì ngồi xuống bàn trang điểm, trước tiên lấy một cây bút kẻ mày ra tô đen thêm cho lông mày, sau đó mới lấy phấn đen thoa đều khuôn mặt mình.
Lư thị nhìn Trình Diệc Nhiên quẹt mấy thứ trong mớ chai lọ phía trước lên mặt thì không khỏi hơi nhíu mày, liên tục chặc lưỡi than thở: "Vậy mà muội cũng làm được, một khuôn mặt xinh xắn như vậy cũng có thể hủy hoại được."
Trình Diệc Nhiên không thể nhịn cười: "Sao lại gọi là hủy hoại, chỉ cần rửa mặt sẽ hết, cũng không phải muội lấy d.a.o khắc lên mặt mình."
"Ừ, vậy nhanh rửa mặt đi." Lư thị cười nói, "Nhìn kỳ cục không chịu nổi, khó khăn lắm muội mới mặc lại nữ trang, sao có thể để khuôn mặt mình như thế này chứ?"
Trình Diệc Nhiên gật đầu, dùng một loại nước đặc biệt rửa sạch phấn đen nhưng trên mặt vẫn còn hơi bẩn. Trong phòng không có nước nóng, Trình Diệc Nhiên tùy tiện chọn một chiếc khăn mặt. đến nhà bếp lấy nước nóng cẩn thận rửa sạch.
Lư thị nói: "Tỷ muội bên nhà mẹ đẻ ta đều rất quý trọng khuôn mặt mình, nào có ai giống muội."
Trình Diệc Nhiên chỉ cười: "Tẩu tử lại cười nhạo muội." Nàng chợt nhớ đến Tô Lăng, có lẽ tướng mạo của cậu ấy vốn cũng không giống những gì nàng nhìn thấy. Dù sao nàng cũng hoá trang, sao có thể chắc chắn Tô Lăng không làm như vậy?
Cũng không biết dáng vẻ thực sự của cậu ấy như thế nào nữa.
Trình Diệc Nhiên cảm thấy, sau này khi hai người họ thân thiết với nhau rồi có thể đến một nơi yên tĩnh ít người mà bỏ đi lớp hóa trang. Tưởng tượng tới cảnh đó đúng là rất vui.
Đối Trình Diệc Nhiên mà nói, lễ mừng năm mới không phải là chuyện gì quá mức thú vị, vốn dĩ thư viện lúc nào cũng náo nhiệt nay lại vắng ngắt. Bọn họ thường phải cúng bái, thăm viếng bạn bè và đủ loại nghi lễ phong tục khác.
Rốt cục cũng chịu đựng đến khi thư viện khai giảng lại. Tậm trạng Trình Diệc Nhiên vô cùng vui vẻ, nàng thay sang nam trang, chuẩn bị thật tốt rồi đến học đường thật sớm.
Hơn hai mươi ngày không gặp nhau nhưng phần lớn học trò trong thư viện không thay đổi quá nhiều, chỉ có thỉnh thoảng thấy một hai người mặt tròn hơn chút. Mọi người nói mấy lời chúc mừng vui vẻ với nhau hoặc bàn bạc thảo luận về mấy chuyện thú vị mà mình gặp được nhân dịp năm mới.
Thoáng chốc, trong học đường vô cùng náo nhiệt ồn ào.
Tuy vậy, Trình Diệc Nhiên lại không thấy Tô Lăng.
Trong lòng nàng thoáng chút không vui, nhỏ giọng hỏi Hoắc Nhiễm: "Hoắc huynh, Tô huynh không đi học sao?"
"A? Tô Lăng không đến hả?" Hoắc Nhiễm nghe nàng nói vậy thì đưa mắt nhìn bốn phía, "Ta cũng không biết, không phải chứ, huynh ấy lười lâu vậy sao. Ta còn cho rằng qua năm sẽ quay lại học chứ."
Trình Diệc Nhiên "ờ" một tiếng, nghĩ thầm thì ra Hoắc Nhiễm cũng không biết gì cả.
Việc trong nhà Tô Lăng vẫn chưa sắp xếp ổn thỏa sao? Hay do gia đình cậu ấy không cho quay lại thư viện nữa?
Không thể nào, Tô Lăng là nữ chính, cậu ấy còn phải trở về thư viện tìm kiếm tình yêu và tình bạn. tiến hành đề cao địa vị nữ tử nữa chứ.
Tuy tự nhủ như vậy nhưng vào ngày đi học đầu tiên của thư viện, Trình Diệc Nhiên không nhìn thấy Tô Lăng, trong lòng vẫn cảm giác có chút lạc lõng, nàng vốn nghĩ chỉ cần vừa vào lớp là có thể nhìn thấy cậu ấy ngay.
Sau khi tan học, Trình Diệc Nhiên lợi dụng cơ hội tặng quà cho Dương phu tử mà đến Hạnh Viên. Nàng có chút chần chờ nhưng sau cùng vẫn gõ cửa chỗ Thẩm phu tử.
Cửa vừa mở ra, Thẩm phu tử mặc quần áo dày cộm đứng dựa vào cửa, nhìn thấy nàng, ông hỏi: "Lại đến tặng gì sao?"
Trình Diệc Nhiên hơi ngẩn ra, sau một lúc phản ứng kịp, trên mặt không khỏi nóng bừng.
Trước đây, nàng đến tìm Thẩm phu tử hai lần, một lần là tặng bánh trung thu, một lần còn lại là đưa cháo mùng tám tháng chạp. Lần này tay không mà đến hình như có phần không thích hợp nhưng lúc này mới về nhà lấy vài thứ mang đến hình như lại không kịp nữa.
"Lần này không phải tặng đồ, là học trò có chuyện muốn hỏi phu tử." Trình Diệc Nhiên ho nhẹ một tiếng, điều chỉnh lại tâm trạng, cố hết sức tỏ vẻ tự nhiên mà hỏi.
"Chuyện gì vậy?"
"Đại khái là bao giờ Tô huynh mới quay lại thư viện ạ?" Trình Diệc Nhiên mở to hai mắt nhìn, trong mắt nàng ẩn chứa lo lắng và căng thẳng, "Huynh ấy có quay về nữa không?"
"Tô Lăng?" Thần sắc Thẩm phu tử hơi ngẩn ra, trầm mặc trong chốc lát, ông không trả lời mà hỏi ngược lại nàng, "Trò hỏi trò ấy làm gì? Hai trò rất thân với nhau sao?"
Trình Diệc Nhiên nhìn thái độ kỳ lạ của ông, cảm thấy kinh ngạc nhưng vẫn gật đầu m: "Vâng ạ.”
Trong mấy người học trò ở thư viện, nàng thân với Tô Lăng nhất, mà có lẽ cậu ấy cũng nghĩ như vậy.
"Thân thiết..." Không hiểu sao Thẩm phu tử lại khẽ thở dài, sau đó lại hăng hái hỏi nàng, "Vậy trò ấy đã nói với trò thế nào?"
"Huynh ấy nói sẽ nhanh chóng quay về." Trình Diệc Nhiên thành thật trả lời.
"Nếu trò ấy đã nói vậy thì trò còn đến hỏi ta làm gì?" Thẩm phu tử tỏ vẻ "Trò tò mò lạ ghê", "Chỉ cần yên tâm chờ là được. Sao vậy, hay là trò nhớ người ta rồi?"
Trình Diệc Nhiên "vâng” một tiếng, cúi người thi lễ: "Đa tạ phu tử." Nàng không trả lời câu hỏi của Thẩm phu tử nhưng lại nói thầm: Đúng vậy, ta nhớ Tô huynh. Ta hy vọng cậu ấy có thể quay lại thư viện đi học giống như trước đây, cũng như giống với những gì hệ thống đã nói.
Thẩm phu tử nhìn chằm chằm Trình Diệc Nhiên một hồi, bỗng nhiên nở nụ cười: "Thôi trò về đi, về đi!"
Sau khi từ biệt Thẩm phu tử, Trình Diệc Nhiên quay về nhà. Nàng đi nhanh mà suy nghĩ cũng xoay chuyển không ngừng. Dựa theo những gì Thẩm phu tử nói thì Tô Lăng không có chuyện gì, đến lúc quay lại sẽ quay lại.
Có lẽ nàng cũng không cần quá mức lo lắng.
Nghĩ như vậy, trong lòng Trình Diệc Nhiên buông lỏng rất nhiều, bất tri bất giác thả chậm cước bộ.
Rất nhanh, nàng đã về đến Trình gia, cái biểu tượng màu xanh nhỏ hình đồng xu kia đột nhiên lóe lên. Trình Diệc Nhiên cũng không nghĩ nhiều mà vô thức ấn vào, trong nháy mắt, bảng hệ thống vuông vuông kia lại lần nữa hiện lên trước mặt nàng.
Tuy nhiên, chữ trên hệ thống lại khiến Trình Diệc Nhiên bất ngờ mở to hai mắt.
"Nội dung giới thiệu vắn tắt: ############## hệ thống trục trặc, đang chờ dữ liệu
Ký Chủ: ######
Vị trí thư mục: 《#####》
Nhiệm vụ một: ######
Phần thưởng: Kỹ năng đọc nhanh như gió
Nhiệm vụ 2: ######
Phẩn thưởng: Kỹ năng sức mạnh khiêng đỉnh
“..."
Trình Diệc Nhiên chớp mắt rồi lại chớp mắt, sao có thể như vậy? Thực sự xảy ra trục trặc rồi ư? Tại sao lần này mấy câu giới thiệu vắn tắt nàng đã sớm thuộc lòng cũng không xuất hiện trên hệ thống nữa?
Trình Diệc Nhiên thử thử một chút những gì hiện lên trước đây, kỹ năng đọc nhanh như gió không có tác dụng gì kia vẫn còn, đối với giới thiệu vắn tắt hay là vị trí các thư mục nàng đã nhìn đến mức thuộc lòng nên không để ý nữa. Dù sao đối với nàng mà nói, mấy thứ này có hiện lên nữa hay không cũng không khác nhau bao nhiêu.
Trình Diệc Nhiên lắc đầu, dùng ngón tay đóng lại giao diện hệ thống, quay về trạng thái chỉ hiển thị logo đồng tiền nhỏ.
Đã quen với cái hệ thống này nên việc nó có trục trặc gì, nàng cũng không quá để ý. Nhiều người không có bàn tay vàng vẫn có thể sống thoải mái mà. Hơn nữa, mấy thứ như "Đọc nhanh như gió", "Sức mạnh khiêng đỉnh" kia cũng không quá cần thiết với nàng.
Về phần giới thiệu tóm tắt nội dung cốt truyện và nội dung mục lục các thứ, đối với một hệ thống đến năm thứ ba nàng đến đây mới hiện lên được một câu, Trình Diệc Nhiên cũng không dám mong chờ sau khi nó sửa lỗi trục trặc xong có thể hiện lên cho nàng một cốt truyện nguyên vẹn.
Hơn nữa, cái hệ thống này có sửa được hay không vẫn còn là một vấn đề.
Trình Diệc Nhiên hít sâu một hơi, quyết định vứt chuyện này ra sau đầu, bước nhanh vài bước đẩy cửa ra.