Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Xuyên Sách Ta Thành Đôi Với Nam Chính Phản Diện
  3. Chương 6
Trước /192 Sau

Xuyên Sách Ta Thành Đôi Với Nam Chính Phản Diện

Chương 6

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Thư viện Sùng Đức có một kho sách nhằm cung cấp kinh thư cho học trò. Bên cạnh kho sách là một căn phòng nhỏ, tuy có chút đơn sơ nhưng lại rất yên tĩnh.

Trong chốc lát Trình Khải không thể nghĩ ra được chỗ nào thích hợp nên mới sắp xếp cho Tô Lăng đến đây ở. Cũng may lần này Tô Lăng không có ý kiến gì khác mà ngoan ngoãn nghe theo sự sắp xếp này. Chờ sau khi sắp xếp tất cả mọi thứ thật thỏa đáng, Trình Khải mới xoay người rời khỏi đó.

Cuối cùng chuyện này kết thúc như thế nào, Trình Diệc Nhiên không rõ ràng lắm mà cũng không tiện tìm hiểu.

Sáng sớm ngày hôm sau, lúc nàng đến học đường thì phát hiện Tô Lăng đã ngồi ở chỗ của cậu rồi.

Trong tay thiếu niên cầm một quyển sách, mặt mày thanh nhã, cả người tản ra một loại khí chất bình thản, rất có bộ dạng năm tháng an yên.

Trình Diệc Nhiên hơi ngẩn ra, nhanh chóng dời mắt đi chỗ khác.

Nàng vừa mới đồng ý với nhị ca sẽ giữ khoảng cách với đồng môn, nhất là Kỷ Phương và Tô Lăng. Vì thế ngoại trừ việc nhìn Tô Lăng nhiều hơn một chút thì ngay cả nửa câu nàng cũng không nói với cậu ấy.

Học tập quả nhiên là một môn nghệ thuật, sau khi nàng tập trung toàn bộ tinh thần thì rất nhanh đã chìm đắm trong đó. Cái gì mà hệ thống, nữ chính hay bạn mới, toàn bộ đều bị nàng ném ra sau đầu.

Thời gian học tập ở thư viện thực sự vô cùng sảng khoái —— nếu như không đề cập đến môn cưỡi ngựa b.ắ.n cung.

Trình Diệc Nhiên đến thư viện ba năm nhưng thứ mà nàng không muốn đối mặt nhất chính là môn này. Rõ ràng nàng đã rất nỗ lực nhưng không hiểu vì sao hết lần này đến lần khác cũng chỉ đạt điểm dưới trung bình? Nàng cho rằng nhất định là do mình với Cao phu tử dạy cưỡi ngựa b.ắ.n cung không hợp nhau.

Ngày hôm đó ánh nắng chói chang, gió nhẹ ấm áp, chính là thời điểm tốt nhất để học cưỡi ngựa b.ắ.n cung.

Cao phu tử trưng ra khuôn mặt nghiêm túc, dẫn theo một đám học sinh mặc trang phục áo tay bó màu đen(1) đến giáo trường: "Hôm nay là ngày thi cưỡi ngựa b.ắ.n cung, hai người thành một tổ thi đấu b.ắ.n vào bia ngắm. Người thất bại sẽ bị phạt, ta cho các trò một khắc chuẩn bị."

(1)Áo tay bó:

Nhóm học trò bàn luận vô cùng sôi nổi nhưng Cao phu tử không thèm để ý, chỉ trực tiếp sai vài người đi chuyển dời bia ngắm.

Trình Diệc Nhiên nghe vậy thì run rẩy trong lòng, kiểm tra sao? Đã vậy nếu thất bại còn phải chịu phạt?

Lần trước Cao phu tử phạt nàng chạy quanh giáo trường nhỏ này tám vòng, sau khi chạy xong thì chân cũng mềm đi, trong cổ họng ngập tràn mùi m.á.u tươi.

Nhớ lại chuyện xưa, Trình Diệc Nhiên không khỏi vẫn hoảng hốt một phen.

Cách kiểm tra của Cao phu tử cũng thật quá không có đạo lý, ví dụ như người b.ắ.n cung giỏi hạng nhì chẳng may bất hạnh đấu với người giỏi hạng nhất vậy chẳng phải người hạng nhì cũng bị phạt sao?

Nàng len lén liếc mắt nhìn Cao phu tử lưng hùm vai gấu, cảm giác bi thương đột nhiên ùa tới.

Đầu vai bỗng bị người khác vỗ một cái làm cho giật mình, Trình Diệc Nhiên bèn quay đầu nhìn về phía thiếu niên có tư thế hiên ngang oai hùng kia.

Tay áo Kỷ Phương hơi xắn lên cao, mặt mày tươi cười đầy sức sống: "A Tầm, chờ lát nữa chúng ta cùng chung một tổ nhé? Cao phu tử không chia tổ, tất cả mọi người đều tự mình chọn."

"Không cần đâu." Trình Diệc Nhiên quả quyết lắc đầu, "Ta nhất định sẽ thua huynh."

"Thua cũng không sao, Cao phu tử sẽ không phạt quá nặng, cùng lắm thì ta chịu phạt chung với đệ là được." Kỷ Phương chẳng thèm để ý.

Trình Diệc Nhiên xua tay, có chút không yên lòng: "Không cần đâu, huynh chung nhóm với Ôn Kiến Huân đi." Nàng còn tiện tay chỉ một cái: "Huynh nhìn xem, có phải huynh ấy đang tìm huynh đúng không?"

Ôn Kiến Huân cũng đến từ Kinh thành, cậu ta và Kỷ Phương đến thư viện gần như cùng lúc nên mối quan hệ của hai người cũng không tệ lắm.

Kỷ Phương nghe vậy liền nhìn theo hướng tay nàng đang chỉ, quả nhiên thấy được Ôn Kiến Huân. Vừa lên tiếng chào hỏi bạn tốt, cậu cười cười nói: "Tài b.ắ.n cung của lão Ôn cũng không tồi, huynh còn..." Vừa quay đầu lại nhưng lúc này nào còn thấy bóng dáng Trình Diệc Nhiên đâu nữa?

Cậu không khỏi trợn to hai mắt, trong lòng bỗng nảy ra một ý nghĩ vô cùng kỳ lạ, có phải dạo gần đây A Nhiên đang tránh mặt mình không?

...

Trong lúc tất cả mọi người đang đi tìm đối thủ thi đấu thì Trình Diệc Nhiên lại ngắm nghía xung quanh, đáy lòng vừa động, phát hiện vì có đồng môn mới đến nên sĩ số sẽ thành số lẻ, vậy chẳng phải sẽ dư ra một người hay sao?

Nếu như người dư ra này trùng hợp chính là Trình Diệc Nhiên nàng...

"Ai da." Nàng đang suy nghĩ vô cùng tập trung, không cẩn thận liền đụng trúng lưng của một đồng môn, "Vô cùng xin lỗi, ta chỉ là..." Nàng ngẩng đầu lên thì đối phương đã quay người lại.

Dù thiếu niên mặc y phục áo tay bó gọn gàng linh hoạt nhưng vẫn vô cùng khôi ngô tuấn tú, ẩn sâu trong hai mắt là con ngươi đen nhánh thâm trầm. Cậu đưa tay ra đỡ nàng một cái, chiếc nhẫn ban chỉ màu xanh lục trơn tru trên ngón cái tay phải thoáng phản chiếu luồng ánh sáng rực rỡ.

Trình Diệc Nhiên đứng vững rồi lập tức lui về sau vài bước theo bản năng —— dường như việc tránh tiếp xúc tay chân với đồng môn đã trở thành thói quen của nàng. Thế nhưng vừa thấy bạn học Tô trước mặt này, nàng nghĩ có lẽ mình đã phản ứng hơi quá.

Đây là một cô gái, một cô gái đó! Từ khi Tô Lăng đến thư viện đọc sách đến nay vẫn luôn tới lui một mình, không thấy có bất cứ tiếp xúc nào với những học trò khác. Đối với chuyện này, Trình Diệc Nhiên tỏ vẻ cực kỳ thông cảm, còn có thể vì sao chứ, tất nhiên là giống như nguyên nhân của nàng thôi.

Sau khi quan sát đối phương một lúc lâu, đột nhiên Trình Diệc Nhiên nhận ra một vấn đề vô cùng nghiêm trọng. Sức nàng yếu nên không thể kéo cung căng hết cỡ được, vị tiểu tỷ tỷ mới đến này tuy tướng mạo có chút trung tính nhưng thân người lại vô cùng gầy. Nghĩ đến cây cung có thể khiến cánh tay mình uể oải tới mấy ngày, ánh mắt Trình Diệc Nhiên nhìn Tô Lăng tràn đầy sự đồng tình.

Hạ quyết tâm xong, Trình Diệc Nhiên liền nói nhỏ: "Tô huynh, huynh đã tìm được người kết bạn chung một tổ chưa?" Thấy đối phương lắc đầu, nàng liền "a" một tiếng, tròng mắt nhanh như chớp đảo một cái, tốt bụng để nghị, "Vậy trước đó huynh trốn đi đừng để cho ai tìm thấy. Ta nói cho huynh biết, số học trò của học đường chữ Thiên chúng ta là số lẻ nên nhất định sẽ có một người dư ra. Nếu huynh không giỏi cưỡi ngựa b.ắ.n cung hay thân thể không khỏe thì hoàn toàn có thể..."

Nói đến khúc này, nàng đột nhiên ngừng lại. Hình như nói như vậy cũng không tốt lắm, sao nàng có thể cổ vũ đồng môn mới trốn tránh kiểm tra chứ? Hơn nữa, chẳng may tâm tình Cao phu tử không tốt mà vung tay lên nói một câu: "Học trò dư ra của lớp sẽ đấu với ta" thì đây chẳng phải là biến khéo thành vụng sao?

Trình Diệc Nhiên rũ mắt xuống, nhìn hai cánh tay gầy yếu của mình, ra quyết tâm: "Nếu không thì hai chúng ta kết thành một tổ được không?"

Nàng càng nghĩ càng cảm thấy có lý, tài b.ắ.n cung của nàng không giỏi, ha cô gái thi đấu với nhau là vô cùng công bằng, dù cho ai thắng ai bại thì đều chỉ có một ‘cô nương’ bị phạt, trong lòng nàng cũng sẽ cảm thấy an ổn một chút.

Nhị ca muốn nàng tránh xa Tô Lăng, nếu bình thường thì cũng được vì nàng hoàn toàn có thể làm như cậu ấy không tồn tại. Tới lúc thật sự có chuyện, nàng lại không tránh khỏi sinh ra lòng thương tiếc đối với vị ‘cô nương’ có cùng cảnh ngộ với nàng này —— dù sao tốt xấu gì thì nàng còn có phụ huynh quan tâm để ý nhưng Tô Lăng lại hoàn toàn đơn độc không có gì cả.

Trong con ngươi sâu thẳm của thiếu niên xẹt qua sự bất ngờ, ngay lúc cậu đang muốn trả lời thì đột nhiên có giọng nói xen ngang: "Họ Tô kia, hai ta thi đấu một phen chứ nhỉ?"

Giọng nói này không dễ nghe mà cũng không có ý thân thiện. Hoắc Nhiễm híp mắt lại, cười như không cười cầm cung tên gõ nhẹ một cái trên tay Tô Lăng, thái độ vô cùng khiêu khích: "Có dám không?"

Trình Diệc Nhiên thất kinh, chợt nhớ lại đêm đầu tiên Tô Lăng mới vừa đến thư viện đã xảy ra mâu thuẫn với Hoắc Nhiễm trong học xá, khi đó còn là do nhị ca tự mình xử lý. Không biết cuối cùng chuyện kia xử lý như thế nào nhưng nghe phong thanh thì hình như Tô Lăng không ở trong học xá nữa.

Hoắc Nhiễm đọc sách không giỏi nhưng cưỡi ngựa b.ắ.n cung lại là hạng nhất.

Nhìn đến dáng người cường tráng của Hoắc Nhiễm rồi lại nhìn nhìn về phía Tô Lăng hơi gầy gò, Trình Diệc Nhiên không khỏi âm thầm lo lắng. Nàng nhẹ giọng nói: "Hoắc huynh, huynh đang muốn bắt nạt Tô huynh mới đến sao?"

Nhưng mà thiếu niên vẫn luôn trầm mặc kia lại cười nhạt một tiếng, đón nhận ánh mắt đầy khiêu khích của Hoắc Nhiễm: "Có gì không dám?" Hoàn toàn không có chút ý lùi bước nào.

Giọng nói của cậu sạch sẽ mát lạnh nhưng nội dung lại không khỏi khiến Trình Diệc Nhiên mở to hai mắt, hành động này của “tiểu tỷ tỷ” hiển nhiên vô cùng tuấn tú nhưng mà như vậy có phải hơi quá kích động hay không? Cao phu tử vẫn luôn nghiêm khắc mà còn phải khen không dứt miệng về tài cưỡi ngựa b.ắ.n cung của Hoắc Nhiễm đấy.

Ngay lúc nàng đang muốn nhỏ giọng nhắc nhở hai câu thì một tiếng còi hiệu vang lên, Cao phu tử cao giọng quát: "Một khắc đã hết, tất cả tập hợp lại đây!"

Toàn bộ học trò hai người một tổ đứng ngay ngắn thành hàng, Trình Diệc Nhiên không sai không lệch đứng phía cuối đội hình. Nàng không chớp mắt mà nhìn chằm chằm vào cặp đấu đầu tiên.

Hoắc Nhiễm và Tô Lăng.

Hoắc Nhiễm là môn sinh có tiễn thuật cao siêu mà Cao phu tử vừa lòng nhất. Cậu ta dẫn đầu bước ra khỏi hàng, cất cao giọng nói: "Ta trước." Gật đầu chào hỏi Cao phu tử xong, Hoắc Nhiễm lại liếc xéo Tô Lăng một cái rồi cầm cung lên ước lượng, rút lấy một mũi tên lông vũ từ trong túi đựng tên ra.

Trình Diệc Nhiên chú ý thấy ngay khi cậu ta vừa lắp tên lên cung thì khí chất cả người lập tức thay đổi, không còn mang dáng vẻ lưu manh vô lại như lúc trước mà hết sức tập trung, vô cùng chăm chú.

Nàng không thấy rõ cậu ta b.ắ.n tên khi nào mà chỉ nghe thấy tiếng mũi tên xuyên qua không trung.

"Ngay giữa hồng tâm!" Liễu Minh Phong đứng bên kia phụ trách ghi chép vẫy mạnh lá cờ nhỏ.

Chỉ trong chốc lát, tiếng vỗ tay ào ào vang lên như sấm động khắp giáo trường.

Hoắc Nhiễm nhếch môi cười đắc ý nhìn Tô Lăng, sau đó tiếp tục b.ắ.n tiếp mũi thứ hai, mũi thứ ba.

Trong lòng Trình Diệc Nhiên không khỏi cảm thấy hoảng hốt, rõ ràng giữa nàng và Tô Lăng hoàn toàn không có giao tình gì nhưng vẫn không nhịn được cảm thấy lo lắng.

Ba mũi tên, ngoại trừ mũi số hai có hơi lệch ra ngoài một chút, còn lại đều trúng đích.

Trong thư viện chú trọng kinh nghĩa ca từ mà có thể làm được như vậy ở độ tuổi này đã là rất tốt rồi.

Cao phu tử quanh năm mặt đen cũng không nhịn được mà cong cong khóe môi: "Ừm, vẫn có một mũi b.ắ.n trật, cần cố gắng thêm."

“Ôi” một tiếng, Hoắc Nhiễm thở dài: "Sai lầm như vậy khiến Cao phu tử thất vọng rồi." Tuy nói thế nhưng nét cười trên mặt cậu ta lại không có cách nào che giấu được.

Cậu ta nhíu mày nhìn về phía Tô Lăng: "Tới lượt ngươi."

Quảng cáo
Trước /192 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Nhân Vật Hắc Hoá Trong Nội Dung Kịch Bản

Copyright © 2022 - MTruyện.net