Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Giọng nói ấy trầm thấp, mang chút từ tính, hình như còn pha thêm một chút ôn nhu mơ hồ.
Trong đầu fan nhan khống Lâm Tuyết Y bây giờ chỉ hiện lên bốn chữ "cực-kỳ-đẹp-trai".
Một người ngồi ngẩn ngơ nhìn, người kia lại cực kỳ nhẫn nại, bàn tay vẫn giữ ở giữa không trung.
Qua một lúc, Hàn Tử Ngôn đứng một bên không nhìn nỗi nữa, đành phải lên tiếng: "Tôi nói này, hai người định như thế cả đêm sao?"
Lâm Tuyết Y hoàn hồn, cười cứng ngắt: "Xin chào, tôi là Lâm Tuyết Y."
Cô cũng không có đưa tay ra, chủ yếu là vì cô không dám chạm tay của "nam thần", cô sợ tổn thọ!!!
Người nọ cũng hiểu ý rồi tự nhiên thu tay vè, anh ta làm một động tác ra hiệu mời cô đi cùng.
Lâm Tuyết Y nhanh tay nhặt chiếc giày "hung khí" của mình lên rồi mang vào chân, ngoan ngoãn cụp đuôi đi theo phía sau.
Hàn Tử Ngôn: “…” Cho nên anh ta ở đây làm gì, bóng đèn sao? Không ai quan tâm tới anh ta à?
Đổi một gian phòng khác, chỗ này còn rộng rãi và sang trọng hơn phòng lúc nãy.
Đây hẳn là loại phòng tổng thống trong truyền thuyết.
Sofa này có vẻ còn mềm mại hơn.
Lâm Tuyết Y ngó đông ngó tây, sờ sờ sofa rồi thầm cảm thán.
Nhưng cô lại cảm thấy việc mình đang làm quá không có tiền đồ, nên lập tức ngồi nghiêm túc thẳng lưng, nhìn sang phía hai người đàn ông ngồi đối diện.
Dạ Phi Vũ siêu cấp đẹp trai, và… ai ấy nhỉ?
Thấy ánh mắt khó hiểu của Lâm Tuyết Y cứ nhìn mình chằm chằm, Hàn Tử Ngôn chỉ có thể lần nữa lên tiếng phá vỡ không khí yên tĩnh trong phòng.
“Quên mất chưa giới thiệu, tôi tên Hàn Tử Ngôn, là em họ của anh Phi Vũ.”
Nếu anh ta còn không nói chuyện, anh ta sợ rằng sẽ phải ngồi ở đây cả đêm chỉ để nhìn hai người này mất.
Lúc nãy anh ta cùng anh họ đang dự một buổi tiệc xã giao ở gần đây, đột nhiên anh họ nhận được điện thoại, rồi không nói không rằng kéo anh ta đến đây, còn gọi cả vệ sĩ.
Nhìn bộ dáng gấp gáp kia thì rõ ràng là đi cứu người.
Lúc mở cửa anh ta còn nghĩ chẳng lẽ anh họ lại đi cứu cái tên gọi là Trương tổng gì đó sao, chắc chắn là không thể.
Nhưng mà nhìn cách cô gái này đánh người đi, cần phải cứu sao?
Không phải, vấn đề quan trọng chính là cô gái này là ai?
Thú vị nha! Bên cạnh anh họ lại xuất hiện một cô gái, cái tin tức nóng hổi này phải mật báo, nhất định phải mật báo.
Trong đầu Hàn Tử Ngôn bắt đầu suy nghĩ linh tinh vẩn vơ một đống thứ.
“Tử Ngôn, anh có chuyện muốn nói riêng với Lâm tiểu thư.” Dạ Phi Vũ thờ ơ “đuổi khéo” cậu em họ của mình.
Hàn Tử Ngôn vừa định lên tiếng lại bắt gặp ánh mắt Dạ Phi Vũ lạnh nhạt liếc qua, anh ta lập tức cụp đuôi bỏ chạy.
Mạng nhỏ quan trọng!
Ra ngoài thì ra ngoài, cũng không ngăn được anh ta hóng hớt bát quái. Nhưng tiếc là phòng này cách âm quá tốt, không thể nghe ngóng được gì.
Thật nhàm chán!
Hàn Tử Ngôn lấy điện thoại ra, mở nhóm chat gia đình, tất nhiên đây là nhóm chat không có Dạ Phi Vũ.
Hàn gia đại thiếu: “Cấp báo!!! Con có tin tình báo sốt dẻo nha!”
Năm phút trôi qua, không có ai trả lời.
Hàn Tử Ngôn nhìn đồng hồ, đã hơn nửa đêm rồi, chắc mọi người đều đã ngủ.
Hàn gia đại thiếu: “Dạ Phi Vũ đang gặp riêng một cô gái, nhấn mạnh gặp riêng.”
Anh ta nhắn thêm một tin nhắn cáo trạng nữa, rồi cất điện thoại vào túi quần, yên lặng đi qua đi lại trước cửa chờ đợi.
Trong phòng vẫn là một không gian yên tĩnh quỷ dị, Lâm Tuyết Y cảm thấy nhan sắc của “nam thần” này cho dù là đủ hấp dẫn để cô có thể ngồi ngắm cả đêm, nhưng mà lưng của cô sắp không trụ nổi rồi.
Cô còn đang phải giả vờ bộ dáng tao nhã thẳng lưng ưỡn ngực đây này.
“Tôi có một giao dịch muốn trao đổi với em, Lâm tiểu thư.” Dạ Phi Vũ rốt cuộc cũng lên tiếng trước.
Đến, đến rồi! Cuối cùng cũng đến chuyện chính sự. Lâm Tuyết Y vừa định thở phào lại phát hiện ra có gì đó không đúng.
“Giao dịch?” Mới đuổi một tên lại tới một tên nữa à?
Cô cảnh giác nhìn anh, nhưng mà nhìn cái ngoại hình này thì... hình như người chịu thiệt không phải là cô nha! Lâm Tuyết Y bắt đầu tự bổ não một đống thứ linh tinh trong đầu.
“Tôi có thể giúp em xử lý tốt hậu quả chuyện lúc nãy, cũng có thể giúp em giải quyết việc xuất bản tiểu thuyết. Ngoài ra trong khả năng của tôi, em có thể tùy ý yêu cầu, tôi sẽ cố gắng phối hợp.” Dạ Phi Vũ rành mạch nói một lượt.
Lâm Tuyết Y nhíu mày, anh ta biết mọi chuyện.
“Anh đã điều tra qua tôi? Chuyện hôm nay anh tới đây có lẽ cũng không phải là trùng hợp, đúng không? Anh cho người theo dõi tôi à?”
Dạ Phi Vũ nhìn cô, thì ra cô cũng rất thông minh, vừa nói đã hiểu.
Người này, dường nhưng có gì đó không giống như trong tư liệu anh nhận được, nhất là màn đánh người lúc nãy, thật khiến người ta mở rộng tầm mắt.
“Tôi điều tra vì muốn hiểu rõ đối tác của mình.” Dạ Phi Vũ thản nhiên trả lời.
“Điều kiện là gì?” Lâm Tuyết Y trực tiếp nói ra suy nghĩ trong đầu.
Tự dưng đến bàn hợp tác, lại cho cô “lợi nhuận” hời như vậy, không có điều kiện thì ma mới tin, không, ma cũng không tin được.
Dạ Phi Vũ cũng không vòng vo, trực tiếp nói: “Tôi muốn em giúp tôi một việc, đóng giả làm bạn gái của tôi, thời hạn một năm.”
“Nếu tôi từ chối thì sao?”
“Em sẽ không.” Anh chỉ thả nhẹ ba chữ, nhưng giọng điệu toát lên vẻ bá khí, tự tin.
Bá tổng, một trăm phần trăm bá tổng!
Lâm Tuyết Y bên ngoài giả vờ bình tĩnh nhưng nội tâm cô đã bắt đầu gào thét từ lâu.
Quá ngầu, đã đẹp trai lại còn siêu ngầu.
Cô lén lút hít thở thật sâu, cố gắng bảo trì nụ cười: “Tôi vẫn cần thời gian suy nghĩ.”
“Hoan nghênh em đến tìm tôi bất cứ lúc nào.” Dạ Phi Vũ rút ra một tấm danh thiếp để lên bàn, rồi đẩy tới trước mặt cô.
Lâm Tuyết Y nhìn thoáng qua, trên tấm danh thiếp màu đen, chỉ có ba chữ Dạ Phi Vũ màu vàng sáng chói và một dãy số điện thoại.
Đây là danh thiếp cá nhân.
Nhưng mà, có phải mạ vàng thật không nhỉ? Chói mắt đến như vậy.
Không đợi cô suy nghĩ linh tinh xong thì người kia đã đứng dậy trước, “Tôi sẽ cho người đưa em trở về, tôi đi trước.”
Dạ Phi Vũ đứng lên đi ra cửa, lúc gần tới cửa anh đột nhiên quay đầu lại, anh bắt gặp ánh mắt của cô đang chăm chú nhìn theo mình, anh nhỏ giọng nói thêm một câu “Hẹn gặp lại” rồi mới xoay người mở cửa ra ngoài.
Thế là Lâm Tuyết Y ngơ ngơ ngẩn ngẩn được vệ sĩ hộ tống về nhà.
Trong đầu cô là một đống kịch bản loạn xạ về việc tại sao người tên Dạ Phi Vũ kia lại muốn cô đóng giả bạn gái anh ta. Nào là hào môn tranh đấu, nào là tổng tài đại nhân đột nhiên muốn bao dưỡng tôi, nào là chuyện tình cấm kỵ ngược luyến tàn tâm…
Mãi đến khi trở về nhà, tắm rửa rồi leo lên giường nằm trùm chăn lại, cô mới bình tĩnh được.
Lời đề nghị của Dạ Phi Vũ, cô chắc chắn sẽ đồng ý.
Bởi vì cô nhất định phải kiếm tiền để đổi cái giường cứng ngắt chết tiệt này!
À đó là chuyện phụ, quan trọng hơn là anh ta nói có thể giải quyết chuyện Trương tổng “bất cẩn té ngã”.
Tuy chuyện đánh người nếu truy cứu pháp luật cũng không quá nghiêm trọng, cô nghĩ là vậy, nhưng với khả năng của Trương tổng hẳn cũng đủ chặt đứt đường sống của một tác giả mới (chưa) nổi như cô.
Nếu không giải quyết ổn thoả e là sau này cô đừng nghĩ đến việc xuất bản sách nữa.
Cô biết anh ta thật sự có thể giải quyết được, cái người tên Dạ Phi Vũ ấy.
Lúc nãy cô vừa lên mạng gõ ba chữ Dạ Phi Vũ, một đống thông tin hiện ra suýt chút làm cô mất khả năng nhận thức.
Đại khái chính là: Dạ Phi Vũ là tổng tài trẻ tuổi của tập đoàn Sea - tập đoàn đa quốc gia lớn nhất cả nước, anh là thiên tài trong giới kinh doanh, đồng thời cũng là người đàn ông độc thân trăm tỷ.
Là trăm tỷ đó!
Sớm biết Dạ Phi Vũ là nhân vật lợi hại như vậy thì cô đã đánh cái lão già dê chết tiệt Trương tổng đó thêm mấy cái.
Bây giờ chuyện quan trọng nhất chính là chuyện chữa bệnh của mẹ Lâm.
Cho nên cô phải nhanh chóng xuất bản sách, kiếm đủ tiền trước khi mẹ Lâm phát bệnh.
Lâm Tuyết Y suy nghĩ miên man về kế hoạch đời mình, sau đó cứ thế nhẹ nhàng chìm vào giấc ngủ.
...
Ba ngày sau. Tại cao ốc của tập đoàn Sea.
Lúc nãy Lâm Tuyết Y vội vội vàng vàng đến đây, bây giờ nghĩ lại cô thấy có chút hối hận.
Đáng lẽ ra cô nên chọn một bộ đồ nhìn có vẻ chín chắn thành thục một chút.
Người ra vào chỗ này ai cũng bày ra một bộ dáng tinh anh xã hội, nam thì mặc vest quy quy củ củ, nữ thì mặc váy công sở nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh.
Cô cảm thấy mình chính là người khác thường nhất ở đây, vừa mặc vội một chiếc áo phông cùng quần bò vào đã dám chạy đến chỗ này.
Nhìn tòa nhà cao tưởng như chọc trời trước mặt, Lâm Tuyết Y lần đầu tiên ý thức được khoảng cách giữa người với người rất lớn, khoảng cách giữa cô và Dạ Phi Vũ thì không cần nhắc tới nữa, xa tới tận mấy ngân hà luôn.
May là cô còn đem theo một cái khẩu trang, vừa đeo lên đã giúp cô tăng thêm vài phần dũng khí.
Chắc không có ai nhận ra mình đâu.
Đến cũng đã đến, cô tự an ủi mình rồi quyết định cứ vào trước đã.
“Xin chào tiểu thư, xin hỏi tôi có thể giúp gì được cho cô?” Lễ tân nở một nụ cười tiêu chuẩn.
“Xin chào, tôi họ Lâm, tôi muốn gặp Dạ tổng, Dạ Phi Vũ.” Lâm Tuyết Y có số điện thoại của anh, nhưng nghĩ đến gọi điện thoại cho anh thì cô lại ngượng ngùng không biết nói gì, nên cô dứt khoát đến quầy lễ tân nhờ thông báo giúp.
“Xin hỏi Lâm tiểu thư, cô có hẹn trước không?” Cô gái lễ tân vẫn rất lịch sự hỏi tiếp.
“Không có.”
“Thật xin lỗi vị tiểu thư này, Dạ tổng hiện tại rất bận, nếu không có hẹn trước e rằng sẽ không thể gặp được, cô có thể để lại tên và phương thức liên hệ, tôi sẽ giúp cô đăng ký lịch hẹn.” Lễ tân dùng một câu trả lời vô cùng khuôn mẫu, nghe qua đã biết cô ta đã từng nói câu này vô số lần.
Lễ tân cũng rất khổ tâm, cô ta biết làm sao được, mỗi ngày đều có không biết bao nhiêu cô gái đến đây nói muốn gặp Dạ tổng, cô phải lặp lại những câu này nhiều đến mức ngủ cũng nói mớ.
Lâm Tuyết Y thở dài, cuối cùng cũng phải gọi điện.
Cô chờ hai hồi chuông, đầu dây bên kia mới bắt máy.
“Tôi đây.” Âm thanh trầm ấm của Dạ Phi Vũ truyền qua điện thoại đến ngay sát bên tai Lâm Tuyết Y, da đầu cô run hết cả lên.
Cô cố giữ bình tĩnh, hạ giọng nói nhỏ: “Chào anh, Dạ tổng. Tôi là Lâm Tuyết Y, tôi đang ở dưới lầu công ty anh… Ừm, chuyện là... tôi có thể gặp mặt anh nói chuyện một chút không?”
“Được.” Dạ Phi Vũ đáp ứng một tiếng.
Sau đó... sau đó thì anh cúp máy rồi.
Tức là sao đây? Cô làm sao lên đó để gặp anh?
Cô nhìn sang cô lễ tân vẫn đang mỉm cười đứng đó chờ đợi, hai người bốn mắt nhìn nhau, không khí có hơi chút ngượng ngùng.
Nhưng gần như ngay lập tức tiếng chuông của chiếc điện thoại đặt trên bàn lễ tân vang lên.
“Có phải chỗ cô có một vị tiểu thư họ Lâm tới tìm Dạ tổng không?” Âm thanh bên kia của thư ký Trần có chút gấp gáp, còn có tiếng bước chân dồn dập, giống là anh ta vừa gọi điện thoại vừa chạy trong hành lang vậy.
“Vâng, đúng là có một người.” Lễ tân lén nhìn Lâm Tuyết Y.
“Giữ người lại, nhất định phải giữ lại, là khách quý của Dạ tổng, tôi lập tức xuống ngay.” Thư ký Trần cúp máy, nhanh chân vào thang máy.
Lễ tân nghe hai chữ “Khách quý” thì liền nhanh chóng đi vòng ra ngoài, cô ta đứng trước mặt Lâm Tuyết Y cúi đầu chào một cách quy củ: “Lâm tiểu thư thật ngại quá, tôi không biết cô là khách quý của Dạ tổng, tôi xin phép đưa cô đến phòng chờ ngồi một lát, thư ký của Dạ tổng sẽ lập tức xuống đón cô.”
Lâm Tuyết Y “Ồ” trong lòng một tiếng, thì ra là anh cho người xuống đón cô.
“Không cần làm phiền cô đâu, tôi đứng đây chờ một lát là được rồi.”
Cô gái lễ tân hơi khó xử, để khách quý của Dạ tổng đứng đây đợi, ngày mai chắc cô không cần đi làm nữa.
Nhưng cũng may rất nhanh thư ký Trần đã xuống tới, anh ta cung kính mời Lâm Tuyết Y đi vào thang máy chuyên dụng.
Cô gái ở quầy lễ tân thở phào, cảm thấy may mắn vì lúc nãy thái độ của mình rất chuyên nghiệp, chắc là sẽ không có để lại ấn tượng xấu gì với cô gái kia.
Khoan đã, một cô gái?
“Mọi người nhanh vào đây đoán xem tôi vừa gặp ai ở đại sảnh đi.” - Cô gái lễ tân lập tức vào nhóm chat của công ty tỏ vẻ thần bí.
“Lại là một anh chàng đẹp trai nào đó à?”
“Tôi đang làm báo cáo, có thể ghim dưa này lại buổi trưa tôi ăn được không?”
“Có lời mau nói! Mới sáng sớm đã bắt người ta động não là tội ác.”
Lễ tân không thích cười: “Tôi vừa đón tiếp một vị khách quý của Dạ tổng, người đó đến một mình còn không hẹn trước, sau đó vị khách ấy gọi một cuộc điện thoại, hình như là gọi cho Dạ tổng, không lâu sau thì thư ký Trần đích thân xuống đón người lên phòng tổng giám đốc bằng thang máy chuyên dụng.”
“Chắc là đối tác nhỉ? Vậy thì có gì lạ?” - Một nhân viên khác trả lời.
Tiểu nhị phòng kinh doanh: “Hôm nay hình như không có đối tác nào quan trọng đến tìm Dạ tổng đâu.”
Thư ký tiểu Bạch: “Đúng vậy. Lịch trình công việc hôm nay của Dạ tổng không có gặp đối tác đâu. Nhân vật nào trâu bò nào đến vậy, có thể tùy ý đến gặp Dạ tổng?”
Một nhóm người cùng nhau suy luận, điên cuồng @Lễ tân không thích cười để ăn dưa.
Lễ tân không thích cười: “Là một cô gái.”
Một giây, hai giây, ba giây… một phút. Nhóm chat đang hăng hái bỗng nhiên im phăng phắc, ‘lễ tân không thích cười’ khó hiểu.
Mọi người đều bị dọa sợ rồi à?
Quả thật như vậy, cả một đám người trong công ty đứng hình mất một lúc, sau đó, chính là một màn điên cuồng cào phím.
“Cho tôi một tấm ảnh, nhanh lên, tôi muốn nhìn xem cô gái nào trâu bò đến vậy!”
“Là cô gõ nhầm chữ hay mắt tôi có vấn đề? Con gái và Dạ tổng. Không phải hai từ nay không nên xuất hiện cùng nhau à?”
“Họ hàng đúng không, chắc chắn là họ hàng.”
Mama phòng nhân sự: “Lầu trên mới vào công ty à? Ngoài em họ của Dạ tổng - Hàn nhị tiểu thư - làm gì có họ hàng nào có thể ngang nhiên vào công ty tìm Dạ tổng chứ.”
Thư ký không dễ làm: “Khẩn cấp! Tôi vừa thấy Thư ký Trần dẫn một cô gái vào phòng tổng giám đốc nha. Tin tức hoàn toàn chính xác.”
“Hình ảnh đâu? Tôi muốn thấy mặt!”
“Tiểu muội ngoan, chụp một tấm ảnh gửi cho sư tỷ ăn dưa nào.”
“Cầu ảnh chụp +1”
“Cầu ảnh chụp +2”
…
Thư ký không dễ làm: “Tôi không dám chụp đâu, mọi người đừng xui dại tôi!”
Thư ký tiểu Bạch: “Tôi ngồi gần cửa kính nhất, miêu tả một chút cho mọi người mở rộng kiến thức. Cô ấy tóc đen dài, đeo khẩu trang, mặc quần bò cùng áo phông trắng, dáng người rất đẹp nha, da cũng trắng nữa.”
“Diễn viên sao, hay là người mẫu?”
“Chỉ có tôi thắc mắc cô ấy là gì của Dạ tổng à?”
“Cảm thấy hôm nay mở điện thoại không đúng cách, dưa này quá lớn tôi sắp không tiêu hoá nổi.”
“Tiêu hoá không nổi.”
“Tiêu hoá không nổi +1”
“Tiêu hoá không nổi +123”
…
Trong văn phòng tổng giám đốc, nhân vật chính trong câu chuyện của họ đang ngồi đối diện với Dạ Phi Vũ, trước mặt cô còn đặt một bản hợp đồng.
“Em có thể xem hợp đồng này trước, nếu không vừa ý chỗ nào thì chúng ta có thể sửa lại.”
Lâm Tuyết Y vốn dĩ cũng định “làm giá” một đoạn thời gian nữa, nhưng nhìn tình hình bây giờ hình như việc đó rất vô nghĩa, đến cả hợp đồng người ta cũng chuẩn bị sẵn rồi, rõ ràng là anh ta biết trước cô nhất định sẽ đồng ý.
Cô vốn còn muốn dành thời gian tìm hiểu lý do tại sao Dạ Phi Vũ này lại cần một người giả làm bạn gái anh ta, mà càng khó hiểu hơn là anh ta lại chọn cô - một người vốn hoàn toàn chẳng có chút gì liên quan tới cuộc đời anh ta.
Cũng không biết tại sao anh ta lại tìm được cô nữa.
Chỉ cần anh ta vẫy tay một cái, người muốn làm bạn gái anh ta chắc phải xếp hàng đến tận Paris, dù cho chỉ là bạn gái trên danh nghĩa.
Chẳng lẽ thứ anh ta cần là một người bình thường và hoàn toàn xa lạ sao?
Nhưng mà cũng không kịp để cho cô tìm hiểu nữa rồi, sáng nay khi cô vừa nhận được điện thoại của Lâm Phong nói kết quả kiểm tra định kỳ của mẹ Lâm đã phát hiện được bệnh của bà thì cô đã vội vàng chạy tới đây.
Vì mẹ Lâm, cô không thể chần chừ thêm được nữa.
Lâm Tuyết Y mở mục điều khoản trong hợp đồng, cô cảm thấy một nhà văn với trí tưởng tượng phong phú như mình cũng không thể hình dung ra được tình huống này.
Đây không phải là hợp đồng bao dưỡng, chỉ đơn giản là đối tác “trong sáng”.
Đại khái tóm tắt hợp đồng chính là Dạ Phi Vũ sẽ cung cấp mọi tài nguyên tốt nhất có thể trong khả năng của mình để cho cô phát triển sự nghiệp, không giới hạn lĩnh vực, cũng không giới hạn số tiền.
Đổi lại Lâm Tuyết Y có nghĩa vụ đóng giả làm bạn gái của anh trong một năm, có thể sẽ còn phải cùng anh tham dự các buổi gặp mặt gia đình, buổi tiệc chính thức…
Trong lúc diễn kịch, cô có quyền từ chối những hành động thân mật quá giới hạn chấp nhận của cô, có quyền từ chối thông cáo với truyền thông, cũng có quyền dùng danh nghĩa “bạn gái” yêu cầu bất cứ điều gì trong khả năng của Dạ Phi Vũ.
Lâm Tuyết Y thấy đây chính là vô tình nhặt được kim chủ trong truyền thuyết. Hơn nữa còn là một kim chủ nhiều tiền bị “ấm đầu”.
Làm gì có ai tự dưng đưa ra nhiều điều kiện chỉ có lợi cho đối phương như vậy.
Có bẫy, có bẫy đúng không?
Nhưng mà nhìn tới nhìn lui, cô mới là người chiếm hời của Dạ Phi Vũ.
Ký, tất nhiên là cô phải ký.
Chỉ cần ký tên một cái cô liền biến thành “bạch phú mỹ” trong một năm.
Trở thành cô gái được ngưỡng mộ nhất S thành.
À, không chắc là ngưỡng mộ, vì cô sợ có khi bọn họ sẽ muốn xé xác người đã cướp đi nam thần trong lòng bọn họ.
Dù sao thì hình tượng của Dạ Phi Vũ giống như là bức tượng để tôn thờ, nhìn được chứ không chạm được, trong mắt mọi người có lẽ là không cô gái nào có thể xứng với anh.
Nếu không phải vì mẹ Lâm, cô cũng không dám liều mạng như vậy đâu.
Lâm Tuyết Y đặt bút xuống ký tên, trong đầu thì lại đang bổ não một đống thứ thất loạn bát tao.
Cô vừa ký xong thì khuôn mặt nghiêm túc lại thấy rõ, “Tôi đã ký xong, có phải bây giờ hợp đồng này sẽ lập tức có hiệu lực?”
Dạ Phi Vũ gật đầu, “Lập tức có.”
“Tôi có thể yêu cầu một việc ngay bây giờ không?” Lâm Tuyết Y hơi khẩn trương, hai tay đan đan vào nhau, cô không biết Dạ Phi Vũ có thật sự sẽ làm theo hợp đồng hay không.
“Có thể.” Anh trả lời mà không cần do dự.
“Mẹ tôi mắc một chứng bệnh, cần tiền để sớm làm phẫu thuật, cho nên bây giờ tôi muốn mượn của anh một số tiền.” Lâm Tuyết Y thẳng thắn đề nghị.
Dạ Phi Vũ nhìn cô, anh hơi dừng một chút rồi mới nói: “Lâm tiểu thư, bây giờ em là bạn gái của tôi, những chuyện thế này em có thể nói thẳng, hợp đồng đã ghi rất rõ ràng, tiền của tôi em đều có thể tùy ý dùng, không cần hoàn trả.”
Anh nhìn thư ký Trần, thư ký Trần lập tức phụ hoạ: “Lâm tiểu thư, sau này nếu có chuyện gì cần giải quyết cô cũng có thể dặn dò tôi, bây giờ tôi sẽ lập tức liên hệ cho các bác sĩ chuyên khoa giỏi nhất, nếu cần chúng ta cũng có thể đưa Lâm phu nhân ra nước ngoài điều trị.”
Lâm Tuyết Y nào có nghe được những gì thư ký Trần nói, cô chỉ máy móc gật đầu phụ hoạ theo, trong đầu cô giờ đây chỉ nhìn thấy hình ảnh vô cùng đẹp trai sáng chói của Dạ Phi Vũ cùng câu nói “Tiền của tôi em đều có thể dùng, không cần hoàn trả” của anh.
Bây giờ cô nhìn Dạ Phi Vũ vô cùng thuận mắt, vô cùng lấp lánh, phát sáng như được dát vàng luôn.
Đây là thần tài, là kim chủ đại nhân!
Con sâu ham tiền trong người cô liên tục kêu gào bảo cô mau ôm chặt đùi của kim chủ Dạ Phi Vũ.
Thư ký Trần rất nhanh đã bắt đầu gọi điện thoại liên hệ, anh ta còn cho người lập tức đến thành phố B đón mẹ cô đến bệnh viện.
Lâm Tuyết Y cũng phối hợp gọi điện về nhà nói rằng mình đã nhờ người đưa mẹ đi kiểm tra bệnh tình, cứ yên tâm đi theo bọn họ.
Làm xong mọi chuyện cũng đã đến giờ cơm trưa. Bình thường Dạ Phi Vũ ăn ở công ty, nhưng hôm nay anh lại bảo thư ký Trần đặt một bàn ở Dạ Các.
“Cũng trưa rồi, chúng ta cùng nhau đi ăn một bữa cơm đi, thuận tiện cũng thảo luận và thống nhất một chút về mối quan hệ của chúng ta.” Dạ Phi Vũ mở lời.
“Ừm, cũng được.” Lâm Tuyết Y lại thêm một lần nữa hối hận vì sáng nay cô đã không chọn một bộ đồ khác.
Khi ra khỏi văn phòng, cô như cái đuôi nhỏ đi theo sau Dạ Phi Vũ.
Cô theo anh vào thang máy chuyên dụng rồi xuống thẳng tầng hầm để xe, sau đó lại cùng anh ngồi xe đến Dạ Các.
Cả quá trình đều không thấy mặt cô nên nhân viên công ty không thể hóng hớt gì thêm.
Thư ký Trần từ sớm đã dứt khoát tắt máy, nếu không nhóm chat đó chắc sẽ tag anh đến nổ điện thoại mất.
Anh còn đang lo cho mạng nhỏ của mình đây, hình như hôm nay anh đã biết quá nhiều rồi.
Lần trước ông chủ tìm người điều tra một cô gái, sau đó lại bảo anh bảo chuẩn bị một bản hợp đồng “lỗ vốn” nhất từ trước tới nay mà anh từng biết.
Kế tiếp người cuồng công việc như ông chủ lại có thể ra ngoài ăn trưa mà không phải vì để gặp đối tác hay là bàn công việc, và bây giờ... ông chủ còn để người khác ngồi cùng xe ở ghế sau.
Từ khi cô gái kia xuất hiện, thư ký Trần sâu sắc cảm nhận tam quan của mình đối với ông chủ bắt đầu sụp đổ tan tành.
…
Mấy hôm nay Hàn Tử Ngôn phải đi theo trợ lý của ông ngoại anh ta để thị sát các sản nghiệp của Dạ gia. Chính là mấy cái nhà hàng, khách sạn, tiệm đồ cổ, tiệm đá quý, ngọc thạch… của Dạ gia.
Ông ngoại của Hàn Tử Ngôn cũng chính là Dạ lão gia tử, người mà mấy năm trước đã “cáo lão về hưu” để giao lại Sea cho Dạ Phi Vũ.
Nhưng dù vậy thì dưới tay ông vẫn còn rất nhiều sản nghiệp nhỏ lẻ khác do các nhân sĩ chuyên nghiệp quản lý, chỉ riêng khối tài sản “nhỏ lẻ” này thì cũng đủ cho người khác ăn mấy đời không hết.
Nguyên nhân mà Hàn Tử Ngôn đang bay nhảy thảnh thơi lại bị bắt đi thị sát, hay nói trắng ra là đi học hỏi cách quản lý gia nghiệp là vì chuyện mấy hôm trước, anh ta cáo trạng trên nhóm chat gia đình Dạ Phi Vũ nửa đêm đến gặp một cô gái lạ mặt trong khách sạn Gold.
Ông ngoại, mẹ, và cả đứa em gái bướng bỉnh kia của anh ta không một ai tin cả. Họ một mực khẳng định chuyện Dạ Phi Vũ chủ động đi tìm một cô gái là không thể xảy ra.
Dù vậy ông ngoại vẫn gọi điện hỏi Dạ Phi Vũ, kết quả người anh họ này không chỉ ngang nhiên phủ nhận một câu “Không có” rồi dập máy, mà còn cho người khoá tất cả thẻ của anh ta.
Hàn Tử Ngôn trộm gà không thành còn mất nắm thóc. Cáo trạng không được khen thưởng lại còn bị anh họ khoá thẻ. Ông ngoại lại còn bắt anh ta đi theo trợ lý học hỏi.
Đúng là quá xui xẻo!