Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Linh Cương là một vùng lãnh thổ nhỏ thuộc quyền cai quản của Trạch Lan quốc, trước đó hàng năm phải tiếp tế một số lượng đồ không nhỏ.
Nhưng dưới sự bảo vệ của Âu Dương Phong Ngạn, Linh Cương chính thức trở thành vùng lãnh thổ riêng của hắn, quyền lực sánh ngang với Trạch Lan quốc.
Điều này đã được hoàng đế phê chuẩn.
Âu Dương Phong Ngạn vốn mạnh nhưng không mưu cầu danh lợi, cũng chẳng màng tới chức vị.
Hắn chỉ đơn giản là làm theo lời của tiên hoàng, bảo vệ lãnh thổ Trạch Lan quốc khỏi mọi thế lực ở bên ngoài.
Trước khi băng hà, tiên hoàng còn chừa một lệnh chiếu chỉ dành riêng cho hắn, cho hắn có thể tự do làm bất kì điều gì bản thân muốn mà không có bất cứ một giới hạn nào.
Điều này,chỉ có người trong hoàng thất là rõ.
Với tài năng thiên bẩm và sự độc đoán của kẻ làm vương, hắn thân chinh chiến trường, người khác chỉ cần nghe thấy tên, chưa cần thấy người đã bắt đầu run sợ.
Hắn công vượt qua vua là vậy, nhưng hoàng đế là huynh đệ ruột thịt của hắn, hắn cùng y thỏa thuận sẽ mạnh ai người đó thống trị, không vi phạm gì tới quyền lợi của đối phương.
Mối quan hệ của bọn họ trước giờ vẫn vô cùng tốt đẹp.
Âu Dương Phong Ngạn chỉ làm đúng lời căn dặn của tiên hoàng là bảo vệ Trạch Lan quốc.
Còn Âu Dương Phong Nghiên giữ vững lời thề là phát triển Trạch Lan quốc, con dân đời đời ấm no, không cần phải cúi đầu trước ai.
Linh Vương quốc đã thay đổi chế độ tự trị,người dân tự do buôn bán tự do kiếm sống,chỉ cần tuân thủ các điều lệ đã đặt ra.
Bằng cách cai trị mới này, chỉ trong vòng chưa đầy 3 năm đã phát triển một cách phồn thịnh, trở thành điểm vui chơi giải trí được rất nhiều người ưa thích.
Bởi vậy, nếu nói Âu Dương Phong Ngạn không thiếu tiền cũng là chuyện quá tầm thường.
- Ngạn huynh, nữ nhân đó là ai vậy?
Nam nhân ăn mặc có chút cởi mở nghiêng đầu tựa vào vai hắn khẽ hỏi.
Âu Dương Phong Ngạn đẩy đầu Thiên Khuyết trở lại vị trí cũ, kiêu ngạo nói:
- Thê tử của ta.
- Là vị thê tử thứ mười hai của huynh đó hả? Vẫn còn sống sao?
- .....
Phong Khuyết giật mình khi nhận được cái liếc mắt đầy sát khí của Âu Dương Phong Ngạn.
Y trốn tránh,núp sau lưng một nữ tử trông vô cùng thanh thuần thánh thiện.
Mặc Nhan mỉm cười với hắn:
- Ngạn huynh, có chuyện gì vậy? Không phải huynh nói sẽ cho chúng ta tới Trạch Lan thăm thú khắp nơi một phen sao?
- Hai người tự đi.
Bản vương bận.
- Không phải huynh hứa...ấy...
Mặc Nhan gọi với theo Âu Dương Phong Ngạn nhưng hắn đã đi mất.
Nàng ta nuối tiếc vì không thể bên cạnh hắn thêm một chút nữa.
Vì dẫu sao, ở Linh Cương, Âu Dương Phong Ngạn chính là hình mẫu lí tưởng của biết bao tiểu thư khuê các.
Được gần hắn dù chỉ một giây cũng là ước mơ của rất nhiều người.
Mà nàng ta từ khi Linh Cương được quật khởi, nhờ tài năng mà có thể sánh bước cùng hắn và rất nhiều nam tử khác.
Cũng coi như là may mắn đi.
Lần này phải năn nỉ biết bao, hắn mới cho phép nàng tới Trạch Lan cùng với Phong Khuyết.
Đọc được tâm tư của Mặc Nhan, Phong Khuyết khẽ lắc đầu an ủi:
- Bỏ đi Mặc Nhan.
Muội là nữ nhân tốt nhưng Âu Dương Phong Ngạn vốn là kẻ tùy tiện lại khó hiểu.
Giờ trong mắt hắn chỉ có vương phi, đừng so đo với hắn.
- Vương...vương phi? - Mặc Nhan ngạc nhiên thốt lên.
- Phải, chuyện Âu Dương Phong Ngạn lập thê không phải không ai không biết.
Nhưng kì lạ, lần này tân nương hình như không còn gặp phải biến cố gì cả.
Ta trông cũng khá xinh đẹp, dù chỉ nhìn thoáng qua từ phía sau lưng.
Lời nói của Phong Khuyết như một mũi nhọn đâm vào tâm can của Mặc Nhan.
Mấy sát thủ mà nàng thuê ở Nạp Lan các thất bại rồi ư? Không thể nào...không lẽ...bị Âu Dương Phong Ngạn phát hiện ra hành tung rồi bị giết chết rồi ư? Cũng bởi vậy mà huynh ấy trở nên cảnh giác rất lớn với ta? Chuyện này, ta đã vấp phải sai lầm rồi ư?.