Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Xuyên Sách: Yêu Đương Trong Chương Trình Giải Trí Về Ly Hôn
  3. Chương 105
Trước /201 Sau

Xuyên Sách: Yêu Đương Trong Chương Trình Giải Trí Về Ly Hôn

Chương 105

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Sau khi ăn xong một bữa trưa no nê, hai người cũng đã nghỉ ngơi đủ. Chiếc ba lô hình heo con có thể thấy rõ đã gầy đi nhiều, dáng người tròn trĩnh trước kia giờ trở nên mảnh mai hơn hẳn. Bên trong nó chỉ còn lại hai chai nước nhỏ, mấy quả vải hái được cũng đã ăn hết, chỉ còn việc dọn dẹp một chút và chuẩn bị tiếp tục lên đường.

Thêm khoảng nửa giờ trôi qua, trước mắt Kiều Nại và Hình Sâm cảnh bờ biển hiện ra một lần nữa. Nhờ vết xe đổ từ lần trước, hai người đã tích lũy được kinh nghiệm và nhanh chóng tìm thấy được chiếc lều trại nhỏ có đỉnh màu xanh, đồng thời họ cũng nhìn thấy Sầm Lâm Vũ và Từ Giai Mạn đang ngồi im lặng trên chiếc ghế gỗ nhỏ.

So sánh ba chiếc lều của ba nhóm khách mời thì chiếc này thực sự rất nhỏ bé, ngay cả chiếc ghế gỗ nhỏ cũng là loại hình chữ nhật thấp nhất. Rõ ràng chỉ một ngày không gặp thôi mà hai người như thể bị nhiễm chứng “xanh xao vàng vọt” gì vậy, nhìn mắt thường cũng có thể thấy như già đi chục tuổi. Biết trước đó họ đã chuẩn bị bánh quy nén nên chắc không đến nỗi bị đói, nhưng nhìn tình trạng hiện tại lại giống như bị đả kích tinh thần, toàn thân không có sức lực như thể thức trắng đêm.

Trên thực tế, đối với Từ Giai Mạn mà nói thì quả thật không khác gì thức trắng đêm cả, bởi vì cái nơi bé tí này hoàn toàn không đủ cho Sầm Lâm Vũ lăn lộn :)

[Haha, tội nghiệp quá!]

[Hai người đúng là chạy nạn đến đây]

[Người còn đấy nhưng hồn đã bay mất rồi!]

Thậm chí còn tội nghiệp đến mức làm người ta không dám chào hỏi lớn tiếng. Bởi sợ rằng sẽ doạ cho hai người ngất xỉu luôn, trông cả hai yếu ớt chẳng khác  hai tờ giấy mỏng manh chỉ cần một cơn gió là có thể thổi bay mất vậy.

Sau một lúc lâu, có lẽ nghe thấy tiếng động vang lên từ phía sau, Sầm Lâm Vũ và Từ Giai Mạn cũng từ từ quay đầu lại. Khi nhìn thấy Kiều Nại và Hình Sâm xuất hiện, mẹ nó cảm giác này như đang nằm mơ.

Từ Giai Mạn khó nén tiếng nghẹn ngào: “Tôi đang nhìn nhầm ư?”

Ánh mắt của Sầm Lâm Vũ dại ra: “Hình như tôi nhìn thấy Kiều Nại và Hình Sâm.” 

Từ Giai Mạn tin tưởng gật đầu: “Tôi cũng thế.”

Ngay sau đó họ nhìn nhau, lập tức đứng dậy lao về phía hai người kia, như thể có một bụng lời thở than muốn trút hết ra ngoài.

Từ Giai Mạn: “Ôi, chúng tôi thật sự là quá khổ.”

Sầm Lâm Vũ: “Cả đời này tôi không muốn ăn bánh quy thêm lần nào nữa.”

Có lẽ nhờ có một hồi kể lể, cảm xúc cũng đã tìm được nơi có thể giải phóng nên nhìn trạng thái tinh thần của hai người đã khá hơn, lời nói cũng dần dần trở về chủ đề chính.

Từ Giai Mạn cảm thấy rất kì diệu: “Hai người tìm đến chỗ này thế nào vậy?”

Kiều Nại chớp chớp mắt: “Vốn là chỉ muốn đi dạo loanh quanh thôi, không ngờ lại đi được đến đây.”

Sầm Lâm Vũ rất khó hiểu: “Hai người đúng là sung sức thật đấy, sau khi lên đảo thì đã ăn gì?”

Vừa dứt lời, Sầm Lâm Vũ chợt nhớ ra hòm vật tư của hai người họ chính là một món quà lớn, hỏi thế này thì có khác nào tự chuốc phiền cho mình đâu?

Mà Hình Sâm cũng lời ít ý nhiều: “Thịt nướng trên đá.”

Sầm Lâm Vũ: “???”

Suýt nữa thì không nhịn được hộc máu!

Hai người này mới là cắm trại ấy chứ?

Còn mình đến đây là để tự sinh tự diệt!

Từ Giai Mạn ghen tị đến mức đỏ mắt: “Tuyệt quá…”

[Đây mới là buổi sáng sau ngày cắm trại!]

[Tinh thần và sức khỏe đều chịu tổn thương nhân đôi]

[Sao lại có thể khổ sở đến mức này được nhỉ?]

[Khổ đến mức tôi cười đau cả bụng]

Thấy hai người họ hết sức đáng thương, khiến cho người ta rất muốn làm gì đó giúp họ. Nhưng đã đến đây rồi, Kiều Nại và Hình Sâm cũng không còn nhiều vật tư nữa. Trước mắt, thứ duy nhất có thể bổ sung làm đồ ăn chỉ có quả vải. Kiều Nại đang phân vân không biết có nên nói ra hay không, chủ yếu là bởi vì khoảng cách đến đó quá xa nên sợ hai người họ không tìm thấy, đến lúc đó lại lạc đường thì làm sao bây giờ? Thế chẳng phải là đổ thêm dầu vào lửa ư.

Nghĩ tới nghĩ lui, Kiều Nại cũng không do dự quá lâu. Cuối cùng cô vẫn quyết định nói chuyện đi hái vải cho hai người, bởi vì lúc trước đã nói với Nguyễn Ti Anh rồi, nếu không nói cho Từ Giai Mạn biết thì có vẻ không ổn lắm. Để cho công bằng thì Kiều Nại vẫn nói, nhưng không ngờ hai người họ hoàn toàn không quan tâm vấn đề khoảng cách quá xa hay thế nào, ngay lập tức trở nên sung sức trước mặt mọi người.

Kiều Nại: “Lúc chúng tôi đi đến đây có thấy một cây vải thiều, quả đã chín hết rồi, cũng sai trĩu trịt. Chỉ có điều cách chỗ này hơi xa.”

Sầm Lâm Vũ lập tức tỏ vẻ: “Chỉ cần ăn được! Cho dù có phải trèo lên tôi cũng trèo!”

Đôi mắt của Từ Giai Mạn tỏa sáng: “Tôi cũng vậy!”

Sau đó hai người lại cẩn thận hỏi kĩ địa điểm rồi háo hức vội vã muốn xuất phát,  cái vẻ uể oải trước đó hoàn toàn biến mất, như thể vừa trở thành hai người khác.

[Chẳng lẽ đây chính là Vũ Mạn sao?]

[Nhìn tôi xem có giống như trước đây không]

[Thật sự vì đồ ăn mà không cần mạng sống nữa]

[Làm đứa nhỏ đói đến phát điên rồi!]

Năm phút sau, Kiều Nại dặn lại đường đi thêm một lần nữa. Thực ra cũng khá dễ nhớ, chỉ cần đi thẳng theo con đường ven bờ là tới nơi, đến đó có khi còn có thể gặp được Nguyễn Ti Anh và Triệu An Kha.

Cuối cùng, bởi vì đích đến của hai bên không giống nhau nên hai nhóm người cũng tách nhau ra. Trước khi đi, cả hai bên đều chúc nhau may mắn.

Nhưng cũng không biết Từ Giai Mạn và Sầm Lâm Vũ có may mắn thật hay không, chỉ biết là Kiều Nại và Hình Sâm may mắn vô cùng. Sau khi rời khỏi đó không lâu, đi không đến nửa tiếng, hai người họ chợt phát hiện ra một gốc dừa.

Đương nhiên ở trên đảo có dừa là chuyện rất bình thường, nhưng cây dừa thường sẽ mọc rất cao, khách mời cũng chỉ có thể đứng nhìn quả dừa trên cây mà không thể lấy được.

Nhưng hiện tại lại khác, quả dừa thế mà nằm dưới gốc cây! Có lẽ là chín trên cây rồi nặng quá nên mới rơi xuống. Tuy chỉ có một quả nhưng lại rất lớn, rất đáng chú ý.

[Oa, nhặt được quả dừa luôn kìa!]

[Nhìn thôi đã biết quả dừa này ngọt rồi!]

[Ha ha ha, có lộc ăn thật!]

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /201 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Pokémon Chi Đệ Ngũ Thiên Vương

Copyright © 2022 - MTruyện.net