Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Xuyên Sách: Yêu Đương Trong Chương Trình Giải Trí Về Ly Hôn
  3. Chương 11
Trước /201 Sau

Xuyên Sách: Yêu Đương Trong Chương Trình Giải Trí Về Ly Hôn

Chương 11

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Tình huống hấp dẫn nhưng không gây nguy hiểm này đã làm cho quần chúng thở phào nhẹ nhõm, ngoài việc chỉ trích người đàn ông lực lưỡng mang bao gạo lúc nãy ra, cũng làm cho biểu hiện của Hình Sâm được tăng thêm mấy phần.

[Dựa vào thân hình của mình mà không thèm để ý tới người khác luôn (mỹ nhân cứng họng)]

[A a a! May mắn là Hình Sâm đang ở đây! Nếu không Kiều Nại sẽ gặp nguy hiểm!]

[Phản ứng đầu tiên của Hình Sâm không phải là tránh né mà là đỡ Kiều Nại không một chút do dự, chắc mọi người đều hiểu ha qwq.]

Nghe thấy lời của Hình Sâm, Kiều Nại rất muốn nói là chính mình đã nghe rõ, làm sao mà có thể không nghe rõ chứ, nhưng không hiểu sao Kiều Nại có chút ngượng ngùng khi nói, hai tai cũng dần nóng lên nhanh chóng đáp lại một tiếng “Tốt.”, sau đó xoay người định tiếp tục đi về phía trước, kết quả vừa bước được một bước lập tức bị kéo trở lại, Hình Sâm kéo vai Kiều Nại, đẩy cô về phía bên trong: “Chậm lại chút đi.”

Vừa dứt lời, Kiều Nại đã nhìn thấy có người đi ngang qua, trên tay còn đang ôm một con ngỗng hung dữ dang rộng đôi cánh, cô sợ hãi rụt cổ lại, hết sức ngoan ngoãn nói “Cảm ơn.” với Hình Sâm, một lần nữa bước đi nhưng lúc này đã rất nghe lời mà thả chậm bước chân.

Nhìn đôi tai mềm mại đang dần đỏ lên của Kiều Nại, đôi mắt lạnh lùng của Hình Sâm dần trở nên ấm áp hơn, sau lần tiếp xúc này, hai người không còn trầm mặc ít nói nữa, thay vào đó còn nói được vài câu, không khí cũng vui vẻ hơn một chút.

Các món ở các quầy thức ăn ở chợ đều được sắp xếp theo từng tầng, một số món được đặt phía trên chỉ những chủ sạp đứng bên trong mới có thể lấy được, nhưng có những lúc các chủ sạp quá bận rộn nên không lấy được.

Bên đây Kiều Nại vất vả lắm mới có thể kéo Hình Sâm chen vào giữa đám đông, sau đó cô thử với tay lấy thức ăn ở tầng cao nhất, tiếc nuối phát hiện chính mình căn bản không thể với tới, nghĩ đến người đang đi cùng mình, lập tức đem ánh mắt hướng về phía Hình Sâm.

Kiều Nại có chút mong đợi nói: “Tôi muốn mua một quả bí ngô, anh có thể lấy cho tôi một quả được không?” 

Mấy chuyện này đều là chuyện nhỏ không có gì tốn sức, đương nhiên là Hình Sâm sẽ không từ chối, với lợi thế về chiều cao của mình, anh không chỉ có thể nhìn rõ tình hình xung quanh, đồng thời tay cũng rất dài, chỉ cần hơi nghiêng người một chút là có thể lấy dưa xuống một cách rất thoải mái.

Trên mặt Kiều Nại từ đang nở nụ cười chuyển sang vẻ mặt ngốc nghếch, nhìn quả dưa trong tay Hình Sâm, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô gần như nhăn lại: “Ôi, anh nhầm rồi, đây là quả su su, cái quả màu cam sát bên mới là quả bí ngô!”

Người vừa mới bị ghét bỏ – Hình Sâm: "..."

[Ha ha ha ha ha ha, không phân biệt được bí ngô, thật tuyệt vời!]

[ Kiều Nại: Anh thật sự muốn tôi nhìn anh với ánh mắt thất vọng lắm sao!]

[Chủ tịch cầm dưa, chủ tịch khó xử, chủ tịch hoài nghi nhân sinh!]

Cũng may là trong lần thứ hai Hình Sâm đã lấy đúng, Kiều Nại cũng học được cách mô tả chính xác, chẳng hạn như cô có thể nói cho Hình Sâm biết màu sắc và đặc điểm của các loại rau củ, nhưng lại có vấn đề mới lại nảy sinh, bởi vì hầu hết các loại rau xanh đều có màu sắc và đặc điểm giống nhau.

Kiều Nại: "Chúng ta mua một ít tần ô ăn ha? Chính là loại ở bên tay trái anh, loại màu xanh lục lá dài!"

Sau đó, Kiều Nại lại trơ mắt nhìn Hình Sâm, nhặt cây cần tây bên cạnh tần ô lên, nhìn vào cây tần tây cũng màu xanh lá cây lá cũng dài, Kiều Nại nghiêng đầu có chút mê mang.

Hình Sâm thấy Kiều Nại không chút phản ứng, đại khái cũng biết mình lại lấy nhầm rồi, rất nhanh anh lập tức cầm cây tần tây thả lại, khéo léo cầm lên một cây cải xoăn, bình tĩnh nhìn về phía Kiều Nại, như muốn nói: Lần này chắc là tôi đã lấy đúng rồi phải không?

Thấy vậy, Kiều Nại không nhịn được mà cười lớn, cười tới mức cong cả eo, dì ở một bên đang mua đồ lắc đầu mấy cái không thể nhìn được nữa, chỉ hận rèn sắt không thành thép* nhặt một nắm rau lên nói: "Tiểu tử, cậu thật hết cứu, cái này mới là tần ô!"

(*Nguyên văn: 恨铁不成钢的 chỉ tiếc rèn sắt không thành thép (ví với việc yêu cầu nghiêm khắc đối với người khác, mong muốn họ được tốt hơn)

Hình Sâm hết cứu: "..."

[Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ]

[Sự khinh thường của dì mua thức ăn đã được chuyển giao]

[Điều này làm tôi nhớ tới vẻ mặt của Kiều Nại trước khi đi, làm sao mà để Hình Sâm đi mua thức ăn được chứ? Anh ấy thậm chí còn không biết lựa rau ( đầu chó)]

Kể từ khi xảy ra sự cố không thể phân biệt được giữa bí ngô, su su, tần ô, cần tây và cải xoăn, thì cũng có nhiều loại rau như dưa chuột và quả mướp, một số loại như đậu ván và đậu que, có một số loại đừng nói là Hình Sâm không biết, thậm chí cư dân mạng cũng sẽ nhận sai hoặc không nhận ra chúng, rất khó để phân biệt bởi vì các loại rau đều có đặc điểm giống nhau, hoặc có thể mọi người chỉ mới ăn mấy món rau xào, thế nhưng thái độ của Hình Sâm từ đầu đến cuối đều rất tốt, mặc dù rất đau đầu khi phải lấy đúng loại rau, nhưng anh chưa bao giờ mất bình tĩnh.

[Ở đây có nhiều loại quá, nhìn lâu khiến mắt tôi như muốn rớt ra ngoài!]

[Tôi còn tưởng rằng Hình Sâm sẽ thiếu kiên nhẫn, ban đầu có vẻ như anh ấy chỉ quan tâm đến cái mới lạ, đặc biệt là anh ấy thực sự không cần phải biết về những món ăn này, tôi không ngờ rằng anh ấy sẽ kiên trì đến tận bây giờ.]

[Chao ôi, chủ tịch tính tình cũng tốt quá đi , nhưng khi nhìn thấy Kiều Nại dần dần trở nên vui vẻ hơn, thật xin lỗi, tôi lại không khỏi bật cười, ha ha ha!]

Lúc này, trợ lý ở công ty chăm chỉ khổ cực ngày đêm, trong lúc bận bịu còn không quên mở livestream để xem chủ tịch nhà mình, trong lúc vô tình anh ấy lập tức nhìn thấy bình luận nói Hình Sâm có tính tình tốt, chợt cảm thấy khóc không ra nước mắt, những phương án đã bị từ chối, còn nhiều hơn muối mà anh ấy ăn hằng ngày!!

-

Khi hai người đã mua xong những đồ ăn cần thiết, cũng đã trôi qua gần một tiếng, đoạn phía sau phần lớn đều là Kiều Nại ở một bên mua, một bên chỉ Hình Sâm biết vài loại, mà Hình Sâm cũng dần quên mất thân phận của mình khi đi chợ cùng Kiều Nại, vừa đi theo cô, vừa phải luôn luôn để ý tránh cô bị đụng phải.

Sau khi mua xong, cả người Kiều Nại đều nóng, đến khuôn mặt nhỏ nhắn cũng đang đỏ bừng lên vì nóng, nhẫn nại một chút, cô nhanh chóng tìm thấy được một quán nhỏ bán đá bào, đến khi cầm trong tay một ly đá bào đủ màu sắc, Kiều Nại cảm thấy cả người mình đều vui vẻ.

Đương nhiên, Kiều Nại không quên hỏi Hình Sâm có muốn ăn hay không, nhưng mà theo như Kiều Nại biết, thì Hình Sâm sẽ không bao giờ ăn những thứ có vẻ ngoài kỳ quái như vậy, rất có thể là sẽ không ăn, nhưng vẻ mặt của Hình Sâm lại vô cùng do dự, Kiều Nại lại nhìn thấy anh gật gật đầu, chỉ vào hai cái túi lớn trong tay, bày tỏ suy nghĩ không thể ăn được.

Điều này khiến cho dự định của Kiều Nại là muốn mua một ly cho Hình Sâm lập tức bị xóa bỏ, rất nhanh Kiều Nại đã yên tâm thoải mái ăn đá bào của mình, Hình Sâm thì ở một bên mặt không cảm xúc nhìn, vẻ mặt này cũng khiến cho quần chúng một pha cười đùa.

  

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /201 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Mạt Thế Chi Cuồng Pháp

Copyright © 2022 - MTruyện.net