Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Ánh hoàng hôn rực rỡ, những đám mây chiều lộng lẫy tỏa sáng trên bầu trời rộng lớn phía trên biển, đẹp đến mức khiến mọi người không thể rời mắt.
Kiều Nại vừa mới ngước mắt lên đã không thể dời mắt, mắt nhìn chằm chằm không rời: “Nhìn kìa! Đẹp quá..."
Mỗi ngày đều có một phong cảnh khác nhau, nhưng chắc chắn tất cả đều là tuyệt mỹ, nói về sự kết hợp giữa cảnh đẹp và món ăn ngon, đúng là cực phẩm nhân gian.
Hình Sâm ngửi thấy hương thơm lan tỏa của món ăn, ngẩng đầu gật đầu tán thưởng: “Quả thực rất đẹp, cũng rất thơm.”
Món bắp cải xanh xào sò điệp mặn vừa phải, vô cùng cay, còn cua thì thịt vàng và mềm, tươi ngon không thể tả, ngay cả thịt tôm hùm cũng dày như cánh tay, trắng mềm đến mức khiến người ta muốn mọc cánh bay một vòng, còn thịt hải sâm đã loại bỏ mật và gan, giòn và mềm, hương vị thơm ngon.
[Cứu mạng, tôi thèm tới mức nuốt nước miếng không ngừng!]
[Xin lỗi cả nhà, tôi đã đặt hàng rồi]
[Đậu má, các cửa hàng hải sản gần đây đều đã hết hàng]
[Huhu, hãy cho bạn nhỏ này một cơ hội thưởng thức các món ăn khác đi]
Những người bị màn này cám dỗ không chỉ là các cư dân mạng, mà ngay cả tổ tiết mục bên cạnh cũng bị cuốn hút.
Ban đầu khi các khách mời còn ở biệt thự, nhân viên công tác đã bị các món ăn của Kiều Nại làm cho thèm thuồng, đã rất nhiều lần yêu cầu đạo diễn cho thêm vài món, vì điều đó mà đạo diễn đã chi không ít tiền, nhưng nghĩ khi tới đảo hoang, chắc chắn phải ăn ngon hơn khách mời? Kết quả vẫn không thể so sánh, thảm hại hơn chính là, ở chỗ này căn bản không có cách gọi cơm hộp!
Nhân viên công tác vô cùng buồn bực: “Tại sao cũng cùng một loại hải sản, mà khi các khách mời ăn lại có vị ngon như vậy?”
Với tư cách là trợ lý đạo diễn, anh ta đưa ra suy đoán hợp lý: “Có lẽ là vì họ có tôm hùm đúng không?”
Không có gì ngạc nhiên khi lần lên tiếng này lại nhận được nụ cười từ đạo diễn: “Các cô các cậu có chắc là không phải do bản thân quá thèm?”
Bị chọc trúng trọng tâm nhưng các nhân viên công tác lại không hề xấu hổ, thậm chí còn dùng ánh mắt trông mong nhìn về phía đạo diễn, tuy nhiên mọi người cũng hiểu, hiện tại đang ở trên đảo, phương tiện không hề thuận lợi…
Đương nhiên, đạo diện cũng rất xấu hổ khi nói bản thân cũng rất thèm, chỉ có thể im lặng thao tác con chuột, cắt phòng livestream, hay là đi xem các khách mời khác đi? Như nhóm Sầm Lâm Vũ và Từ Giai Mạn chẳng hạn, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì rồi, kết quả vừa thấy, cả người lập tức vui vẻ.
Bởi vì khoảng cách thực sự rất xa, góc dưới bên trái của màn hình hiển thị góc nhìn của các nhân viên cứu hộ, đang bước đi vội vã, mà Sầm Lâm Vũ và Từ Giai Mạn đã hoàn toàn mệt lả, đi không nổi, ngồi xuống bãi cỏ như hai pho tượng, vô cùng sống động chứng minh cho người xem cái gọi là “Sắp tắt thở”.
[Trời ơi, hai người này cũng quá đáng thương rồi...]
[Mặc dù biết cười lúc này rất không tốt, nhưng tôi không nhịn được]
[Hahaha, cố lên nào, cứu hộ sắp tới rồi]
Cũng may, ông trời không phụ lòng người, cuối cùng trước khi trời kịp tối nhân viên cứu hộ đã tìm được hai người, kết cục tối nay của Sâm Lâm Vũ và Từ Giai Mạn đó là bị hai cái cáng giường khiêng trở về lều trại.
Bởi vì tình huống đặc biệt, tổ tiết mục còn phá lệ cung cấp một ít vật tư… Hai tô mì thịt bò cùng hai trái vải mà bọn họ vô cùng tâm niệm, đúng vậy, không có nhiều hơn, đến cả quả vải cũng là do đồng cảm mới bổ sung thêm.
Về vấn đề này, ngay cả nhân viên chịu trách nhiệm thông báo quyết định, cũng cảm thấy có chút vô tâm, dù sao hai người trước mặt cũng là một ngôi sao lớn, lại còn là ngôi sao lớn đang thoi thóp, làm như vậy không phải là muốn đắc tội người ta sao?
Kết quả, khi nhìn thấy hai người đang nằm bất động trong túi ngủ, sau khi nghe thông báo, lập tức ngẩng đầu lên, từ ánh mắt đờ đẫn chuyển thành rực sáng chỉ trong một giây.
Sầm Lâm Vũ nhìn xung quanh: "Đâu rồi đâu rồi? Các cậu mang tới rồi à?"
Hứa Giai Mạn ho nhẹ một tiếng: 'Tôi có thể thử trước một quả vải được không?'
Sầm Lâm Vũ háo hức nói: 'Có thể tiện tay pha mì giúp chúng tôi luôn không?'
Nhân viên công tác: "..."
Chưa bao giờ nghe yêu cầu nào "hợp lý" như vậy, anh ta sẵn sàng gọi đây là một kỳ tích y học :)
[Hahaha, làm cho nhân viên công tác cạn lời luôn rồi]
[Người khác tới là để cắm trại, còn các người đến để khôi hài]
[Chỗ nào giống ca sĩ? Rõ ràng là diễn viên phụ hay pha trò mà]
[Trong lúc nhất thời không biết là diễn trò giỏi hay kỹ thuật diễn tốt]
[Có lẽ là các khách mời “Hồi quang phản chiếu*” rồi (đầu chó)]
(*Nguyên văn: 回光返照 - hồi quang phản chiếu: từ hiện tượng thiên nhiên mà người ta dùng cụm từ để ẩn dụ cho việc một người đột nhiên trở nên minh mẫn, khoẻ mạnh trong một khoảng thời gian ngắn trước lúc qua đời.)
Vừa dứt lời, dường như Sầm Lâm Vũ và Từ Giai Mạn cũng nhận ra, lại yếu ớt nằm trở lại, còn phát ra tiếng thở dài.
Hứa Giai Mạn: 'Haiz...'
Sầm Lâm Vũ: 'Mệt quá đi...'
Không còn cách nào khác, nhân viên công tác chỉ có thể chấp nhận, vật tư của hai người cũng rất ít, thậm chí còn không có cái bếp đá nào, vẫn là nhân viên công tác dựng tạm một bếp đá để đun nước, có nước sôi thì mới có thể nấu mì, sau khi xong mang vào lều cho họ, còn đưa mỗi người một quả vải.
Cả hai vừa nhận được quả vải đã bóc vỏ ăn ngay, còn nhân viên công tác sau khi hoàn tất nhiệm vụ cũng đã đến lúc phải rút lui, nhưng nhìn hai người vui vẻ ăn vải, cảm giác đồng cảm ban đầu không còn nữa, thậm chí càng nghĩ càng giận, trước khi đi, còn ra lệnh tháo luôn cái bếp đá vừa dựng, không để lại một viên đá nào! Cảnh này khiến cư dân mạng cười không ngớt.
[Một cú đá bay luôn bếp đá, khách mời rút lui!]
[Vô cùng thông cảm, tôi ủng hộ tổ tiết mục!]
[Hừ, cho dù một phần lợi cũng đừng hòng hưởng!]
Sau khi sự việc nhỏ này kết thúc, đạo diễn cũng từ trạng thái cười không khép được mồm chuyển sang trạng thái cạn lời không biết nói gì, nghĩ đi nghĩ lại thì, ba nhóm khách mời này không có nhóm nào làm cho người ta bớt lo lắng, buổi sáng thì Nguyễn Ti Anh với Triệu An Kha dỗi nhau, buổi chiều thì Kiều Nại với Hình Sâm làm khó tổ tiết mục, buổi tối thì Từ Giai Mạn và Sầm Lâm Vũ diễn kịch.
Tóm lại, sự hấp dẫn có ở khắp nơi, dù Nguyễn Ti Anh và Triệu An Kha hiện tại đã hòa giải, nhưng không khí vẫn còn hơi kỳ lạ, còn về Từ Giai Mạn và Sầm Lâm Vũ, bây giờ ông thậm chí còn không muốn nhìn thấy hai người diễn kịch lừa gạt tổ tiết mục nữa,,
Cuối cùng, đạo diễn quyết định trở lại phòng livestream của Kiều Nại và Hình Sâm, chứ bây giờ còn có thể làm gì nữa? Cho dù khách mời có ngược đãi ông trăm ngàn lần đi chăng nữa, ông vẫn yêu quý các khách mời.
Sau khi so sánh với nhóm trước, lúc này cảm thấy thuận mắt hơn rất nhiều, mà hai người họ không chỉ ăn cơm chiều, còn vô cùng nhanh nhẹn tắm rửa sạch sẽ, sau khi xong liền lập tức chui vào trong lều, ngồi đối nhau mặt đối mặt, một người thì lẳng lặng đọc sách, còn một người thì nghiêm túc xử lý công việc, không khí vô cùng hài hòa.
Tuy nhiên, khi màn đêm càng lúc càng tối, gió êm sóng lặng bên ngoài cũng dần dần biến thành gió đêm thét gào, gió càng lúc càng lớn, luôn có cảm giác sắp có bão.
Thấy thế, nhân viên công tác lập tức xem dự báo thời tiết, lúc này mới phát hiện thời tiết đã được cập nhật theo thời gian thực, từ lâu không còn là trời quang đãng như buổi chiều, lập tức báo lại cho đạo diễn: “Sắp có mưa lớn, cảnh báo màu cam*.”
(*Ký hiệu sắp có mưa lớn bên Trung)
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");