Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Trợ lý đạo diễn cũng kịp thời bổ sung: “Cảnh báo màu cam? Trong ba giờ lượng mưa sẽ đạt trên năm mươi mm, và có thể tiếp tục tăng cao.”
Ban đầu nghe rất đáng sợ, vài nhân viên công tác vô cùng lo lắng, đừng nói tới chuyện chương trình xảy ra án mạng, dù là thiên tai cũng không thể chấp nhận, không ai muốn lên tin tức theo cách này...
Chỉ là điều này không hề khiến đạo diễn lo lắng, ông chỉ chậm rãi nói: “Các cô các cậu biết lều trại của chúng ta bao nhiêu tiền không?”
Nhân viên công tác hơi bối rối lắc đầu, lập tức thấy đạo diễn giơ ra sáu ngón, mọi người cũng vô cùng sôi nổi mà suy đoán.
Nhân viên công tác A vô cùng thành thật: “Sáu ngàn?”
Đạo diễn cho dù ánh mắt cũng không liếc qua, sáu ngàn? Đùa cái gì vậy? Cái này không thể đùa được?
Nhân viên công tác B ngập ngừng hỏi: “Sáu mươi nghìn?”
Đạo diễn vẫn không gật đầu như như vậy, nhưng cũng xem như có hơi phản ứng, chỉ nghiêng nghiêng đầu một chút.
Trợ lý lại vừa nảy ra một ý kiến: "Là sáu con số!"
Lúc này đạo diễn mới gật đầu, cũng thả cho ánh mặt tán dương, mặc dù... Số tiền này theo nghĩa nghiêm túc mà nói, không phải của ông, đều là do nhà tài trợ cung cấp, nhưng điều đó không ảnh hưởng đến việc ông khoe khoang một chút sự tận tâm của mình, tiện thể nhận luôn công lao, bởi vì lều là do chính tay ông lựa chọn.
Tuy nhiên khi nhắc tới lều trại, đạo diễn nghĩ nghĩ: "Ngày mai chuẩn bị nhận tiếp tế lều nhé!"
Khi cắm trại ở đảo hoang, đạo diễn chắc chắn đã tính đến thời tiết, cố gắng mua lều cao cấp dày dặn chống gió chống mưa, trừ khi xui xẻo gặp bão, mà cảnh báo bão thì đều có trước vài ngày, lúc đó mọi người chắc chắn đã rời đảo từ lâu, còn mưa lớn thì không vấn đề gì, với điều kiện là dây chắn gió phải buộc thật chặt.
Còn những người khác chỉ cảm thấy đạo diễn đoán trước như thần, có chuẩn bị trước, ngay cả trợ lý đạo diễn, mỗi lần nịnh bợ cũng đều nắm bắt thời cơ chuẩn xác đến mức không ai sánh bằng.
Vì vậy, trợ lý giả vờ cười ngây thơ, thôi nào, làm gì có chuyện nói rõ ràng như vậy được? Giống như sáu ngàn và sáu nghìn đều không phải, mà sáu con số mới là hợp lý nhất, còn cụ thể là sáu con số nào, thì không phải chuyện mà họ nên biết.
Có lời đạo diễn, nhân viên công nhân như ăn được viên thuốc an thần, bắt đầu thu dọn thiết bị bên ngoài, phải nói là tối nay rắc rối duy nhất có lẽ là tín hiệu sẽ bị mất, máy phát điện cũng không thể dùng, livestream sẽ tạm ngưng.
Cùng lúc đó, các khách mời cũng bắt đầu bận rộn, camera livestream ở lều, cũng có khả năng giảm tiếng hồn, khán giả cũng không nghe rõ tiếng gió, nhưng các khách mời thì cảm nhận rõ ràng sức mạnh đáng sợ này.
Sầm Lâm Vũ suy nghĩ: "Có khi nào ở đây có đạo sĩ đang độ kiếp không nhỉ?"
Từ Giai Mạn thở dài nói: "Quan trọng không? Cái hiện tại tôi lo là chúng ta sẽ an toàn.”
Lúc này Sầm Lâm Vũ mới nghiêm túc trở lại: "Hay là chúng ta buộc chặt thêm dây chắn gió đi."
Cuộc đối thoại này khiến khung bình luận có chút khó hiểu.
[Xảy ra chuyện gì vậy?]
[Mạnh dạn đoán là sắp có bão?]
[Mặt nghiêm túc của Vũ Vũ, lâu rồi mới thấy]
[Hahaha, nhìn không quen luôn]
Sau khi bàn bạc xong, hai người đều cảm thấy hợp lý, nói liền làm liền, lần lượt chui ra khỏi lều, flycam phản xạ cũng muốn bay ra, kết quả vừa ló mặt đã bị gió thổi bay trở lại, làm cho hình ảnh trong phòng livestream của hai người quay mòng mòng, khán giả nhìn muốn chóng mặt luôn.
Đúng vào lúc này, tổ tiết mục cũng dán cảnh báo mưa lớn màu cam ở góc các phòng livestream, tối nay có thể sẽ tạm ngưng phát sóng, theo như đạo diễn dự đoán, ngừng phát sóng là chuyện chắc chắn, nhưng cụ thể khi nào ngừng, còn phải xem tín hiệu trụ được bao lâu đã.
Nhóm thứ hai.
Triệu An Kha và Nguyễn Ti Anh đều ở trong lều, bên ngoài trời tối đen không thấy gì, cộng với tiếng gió nghe như quỷ khóc sói gào, Nguyễn Ti Anh động cũng không dám động.
Cả người có hơi đau đầu: "Cái thời tiết gì mà tệ vậy..."
Triệu An Kha đột nhiên nhớ tới cái gì đó, nói: "Em ngồi đây chờ một chút, tôi ra ngoài xem dây chắn gió."
Nghe vậy, Nguyễn Ti Anh hoàn toàn chấn động: "...?"
Như thể đang nói: Anh chắc chắn muốn bỏ tôi ở đây một mình?
Thấy biểu cảm của Nguyễn Ti Anh, Triệu An Kha nghĩ đến tính nhát gan của cô ta, thử đổi lời: "Tôi rất nhanh sẽ quay lại, hoặc là... Em đi cùng tôi?"
Nghe vậy, cả người Nguyễn ti Anh ngơ ra, bên ngoài chắc chắn còn đáng sợ hơn bên trong, nhưng hiện tại cô ta không muốn ở một mình, trong tình cảnh này, ở một mình chỉ càng thêm sợ hãi...
Nguyễn Ti Anh cắn cắn môi: "Tôi đi cùng anh, tôi sẽ cầm đèn soi sáng cho anh."
Bên ngoài trời tối om, Triệu An Kha không thể mò mẫm buộc được dây chắn gió, nhưng nếu Nguyễn Ti Anh cầm đèn, thì là một cách hoàn hảo, tất nhiên triệu An Kha đồng ý.
Vì vậy, hai người một trước một sau bước ra khỏi lều, họ vừa mới đứng ở bên ngoài, đã đối mặt với một trận gió lớn, Nguyễn Ti Anh lập tức bị thổi đến lảo đảo, Triệu An Kha vội vàng ôm lấy cô ta, bị gió thổi còn có flycam , bị thổi tới quay cuồng cả trời đất, còn cái khác chưa kịp bay ra, Triệu An Kha đã kéo khoá lều lại, trước khi chìm vào bóng tối, nó kịp ghi lại cảnh hai người ôm nhau, làm cư dân mạng tỉnh cả người!
[Tôi vừa nhìn thấy gì vậy! Là ôm nhau!]
[Ngọt ngào, cuối cùng cũng bắt đầu ngọt rồi]
[Huhuhu, An Kha vẫn còn hy vọng!]
Bên ngoài lều trại, hai nhóm khách mời đều đồng lòng bắt đầu chế độ dính chặt, Sầm Lâm Vũ và từ Giai Mạn ôm cánh tay nhau, dựa vào nhau, đóng từng cái đinh sâu hơn, dây chắn gió cũng buộc chặt hơn, cuối cùng chui tọt vào lều, trông như chẳng muốn ra ngoài nữa, khung bình luận cũng không kiềm chế được mà trêu chọc.
[Chạy mau chạy mau chạy mau!]
[Phía sau có quái vật đấy!]
[Một ngụm nuốt chửng khách mời!]
Tóm lại, ngay cả nhóm trông có vẻ không đáng tin cậy nhất cũng biết buộc chặt dây chắn gió, những người khác đương nhiên cũng không ngoại lệ.
Nguyễn Ti Anh và Triệu An Kha cũng đâu vào đấy, chỉ là tốc độ có hơi chậm, để ý thấy flycam không bay ra theo, Nguyễn Ti Anh không còn khách sáo nữa, ôm chặt lấy eo Triệu An Kha, ước gì có thể chui hẳn vào lòng ngực anh ấy.
Triệu An Kha thì ôm chặt cô ta hơn, hai người họ cứ chậm rãi như vậy, ôm chặt nhau, kiểm tra hết dây chắn gió rồi mới quay lại lều.
Vừa vào lều, lý trí của Nguyễn Ti Anh cũng trở lại, mặt cô ta lập tức đỏ lên, may mà ánh sáng lờ mờ, chắc là không thấy rõ đâu nhỉ?
Nhưng sự thật là, khung bình luận vừa nhìn thoáng qua đã thấy.
[Ồ, mặt của Anh Anh đỏ quá!]
[Nhìn một phát là biết làm chuyện xấu]
[Chẳng lẽ đây là hoạn nạn gặp chân tình sao]
Rất nhanh, cảnh quay đã được chuyển tới nhóm thứ ba, Kiều Nại và Hình Sâm được mọi người cho là ổn định, nhóm bình tĩnh nhất, không giống như hai nhóm hoảng loạn kia, hai người này thậm chí còn không nhíu màu.
Ngay từ khi gió nổi lên, Kiều Nại đã đặt kịch bản trên tay xuống, ngẩng đầu lên cẩn thận lắng nghe: "Hình như gió nổi lên, lát nữa có khả năng sẽ mưa."
Hình Sâm nhấc mi mắt lên nói: "Tôi đi xem dây chắn gió."
Kiều Nại chớp chớp mắt: "Được."
Chuyện nhỏ này chỉ cần một người là đủ, Hình Sâm rất nhanh đã quay lại.
Thấy Kiều Nại quan tâm nhìn, Hình Sâm nghĩ nghĩ rồi nói: "Có vẻ mưa sẽ không nhỏ."
Kiều Nại nhìn xung quanh nơi mình đang ngồi, cảm thấy rất an toàn: "Cái lều này có vẻ chắc chắn lắm."
Hình Sâm cũng đi một vòng quanh lều, muốn xem thử có chỗ nào bị hở không, sau khi không thấy gì mới đồng ý: "Đúng vậy."
Dường như nhìn ra sự cẩn thận của Hình Sâm, Kiều Nại phân tích ngắn gọn: “Nếu mưa quá lớn và nguy hiểm, hẳn là tổ tiết mục sẽ đưa chúng ta rời khỏi đảo từ lâu rồi, nên đừng lo lắng, sẽ không có chuyện xảy đâu.”
Nghe vậy, Hình Sâm cảm thấy Kiều Nại cũng có lý, thậm chí ngay cả khi cô nói những lời này, đôi mắt vô cùng lấp lánh và xinh đẹp, khiến người ta bất tri bất giác nhìn lâu thêm một chút.
[Bé Nại của tôi thực sự rất ngoan và thông minh]
[Đậu móa, tôi bị thu hút mất rồi!]
[Cả Sâm Sâm và tôi đều đã sa lưới tình =3=]
Thực tế, từ trước đó, nhịp điệu của bình luận trực tiếp đã bị những bình luận giả mạo làm cho rối loạn, từ vài câu nghi ngờ ban đầu, đã biến thành một làn sóng chỉ trích chung, chủ yếu là phàn nàn rằng tổ tiết mục vì chương trình mà giữ khách mời lại trên đảo trong thời tiết xấu, nhưng hiện tượng này đã biến mất sau khi nghe lời nói của Kiều Nại.
Dù sao thì khi chính khách mời đã nói không có vấn đề gì, họ cũng không còn lý do để nói nữa, ngay cả đạo diễn cũng không ngờ rằng, từ đầu đến cuối, người duy nhất thực sự hiểu ý của ông lại chỉ có Kiều Nại, ôi... Chẳng lẽ trông ông rất giống một đạo diễn độc ác vì lượt xem mà không quan tâm đến sự an toàn của khách mời hay sao?
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");