Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Cái ôm đột ngột kiểu công chúa khiến cho đầu óc Kiều Nại trống rỗng, sau khi cô lấy lại bình tĩnh, thì cả người đã nằm trong lồng ngực của Hình Sâm.
Phản xạ theo bản năng, cô dùng một tay ôm con cá, một tay vòng lên cổ anh, không tránh khỏi việc phải tiếp xúc da thịt, khuôn mặt nhỏ nhắn của Kiều Nại không khỏi đỏ lên.
Nghĩ đến việc tay mình vừa chạm vào con cá, đã bị dính mùi tanh nên, Kiều Nại vội vàng buông lỏng cánh tay đang đặt trên người anh ra, có chút hoảng loạn nói: “Xin lỗi”.
Hình Sâm rũ mắt xuống nhìn cô, thấy hàng mi cong đang bất an run rẩy, anh liền thấp giọng hỏi: “Dọa em sợ rồi ư? Vừa rồi sóng có chút lớn”.
Kiều Nại lắc đầu: “Không phải... Là em dùng tay cầm cá, nên có mùi”.
Giọng nói mềm mại như lông vũ rực rỡ, khiến cho những người nghe được đều mềm lòng, thì làm sao Hình Sâm lại có thể quan tâm đến cá được cơ chứ?
Anh ôm cô thật chặt: “Không sao đâu, em có thể thu tay lại, như vậy sẽ thoải mái hơn một chút”.
Kiều Nại thấy Hình Sâm đã nói vậy nên cô thu tay lại, nhỏ giọng đáp: “Cảm ơn…”.
Hình Sâm không mở miệng ra trả lời, nhưng khóe môi lại hiện lên một nụ cười nhàn nhạt, có thể thấy rằng tâm tình của anh đang không tệ.
Đối với Hình Sâm mà nói, đây chính là việc anh nên làm, huống chi Kiều Nại cũng không hề nặng một chút nào, cái ôm từ đầu đến cuối đều vô cùng vững chắc, có thể nói là tràn đầy cảm giác an toàn.
Cứ như vậy anh đã ôm Kiều Nại vào bờ một cách dễ dàng, mà không hề có bất kỳ áp lực nào cả, thậm chí còn có chút không muốn buông tay ra. Tuy nhiên, flycam số 1 đã đuổi theo anh lần nữa, khác với việc để fan hào hứng lên thuyền, flycam số 1 không hiểu tại sao Hình Sâm lại có thể lừa dối mình như vậy.
Nó bay nhanh đến trước mặt Hình Sâm, ống kính cố ý nhắm thẳng vào anh, như thể muốn nhìn thấy một chút vẻ tội lỗi trên khuôn mặt đã lừa dối camera vô tội, nhưng điều đó đã được định sẵn là không thể nào.
Đối diện trực tiếp với ống kính, Hình Sâm vẫn bình tĩnh như cũ, thậm chí còn kiêu ngạo, với giọng điệu lạnh lùng và thiếu kiên nhẫn: “Anh bay lên cao chút, chắn tầm nhìn của tôi rồi”.
Flycam số 1: ???
Đồ khốn nạn!
[Hahahahahahahahaha]
[Cảm giác như flycam sắp khóc vì tức]
[Flycam: Anh đã gạt tôi mà còn hung dữ với tôi]
[Sâm Sâm thật là vừa xấu vừa đẹp trai mà]
Trong lúc nhất thời, toàn bộ màn hình phát sóng trực tiếp cứ lắc lư qua lại mãi, có thể thấy rằng flycam số 1 đã tức giận đến mức nào, tủi thân chết đi được, có lẽ đây là lần đầu tiên nó gặp được một con người tàn bạo như Hình Sâm.
Rốt cuộc vì phải chịu trách nhiệm cho việc theo dõi camera của mình, nên thấy họ sắp cãi nhau đến nơi, Kiều Nại vội vàng vỗ vai Hình Sâm, ra hiệu rằng anh hãy đặt cô xuống bờ.
Hình Sâm cũng hợp tác mà đặt cô xuống và nhận lấy con cá trên tay cô, rồi bảo Kiều Nại đi thay quần áo trước, còn anh sẽ ở đây đợi cô.
Kiều Nại nghe vậy lập tức quay người lại chạy vài bước nhỏ vào trong lều, flycam số 1 gần như theo bản năng hóng hớt mà muốn đuổi theo Kiều Nại để quay hình, kết quả là không thể bay đi được, cái đầu nhỏ chứa đầy những nghi ngờ lớn, ngay lúc nó đang bối rối, quay đầu lại thì phát hiện đôi chân nhỏ bé của mình đã bị Hình Sâm giữ chặt rồi.
Flycam số 1: ...?
Nó tức giận đến mức gần như bị cắt đôi ra!
[Cười chết tôi rồi, jio đang giữ lại vận mệnh của tôi]
jiojio: cách gọi chú nhỏ
[Flycam: Hình Sâm, anh đang làm cái gì vậy!]
[Hahaha, nhanh gọi xe cấp cứu cho flycam đi]
Khi hai người đang nhìn nhau, flycam số 1 thấy ánh mắt của Hình Sâm như muốn nói: “Anh đã bay cao rồi mà vẫn thấp như vậy. Tôi chỉ cần giơ tay liền có thể kéo anh xuống được. Tôi có thể làm được điều đó”.
Tuy nhiên, sự thật là… Flycam số 1 vẫn còn quá ngây thơ, tình hình thực tế còn đáng giận và tồi tệ hơn nhiều so với những gì nó tưởng tượng.
Điều khiến nó không ngờ tới là Hình Sâm không những không cảm thấy xấu hổ mà còn cảm thấy tự tin cơ.
Hình Sâm nhìn từ trên xuống dưới và nói: “Anh thật sự là trí tuệ nhân tạo sao? Người khác thay quần áo cũng phải đi theo quay ư?”.
Flycam số 1: ? Tại sao không chứ?
Hình Sâm cũng chẳng muốn so đo với nó nữa: “Thôi quên đi, số 2 đâu? Sao còn chưa trở lại?”.
Flycam số 1: … !!!
Đồ khốn kiếp, anh vẫn còn dám nói chuyện đó.
[Flycam: Anh là người tệ nhất mà tôi từng thấy]
[Khi trí tuệ nhân tạo gặp kẻ thù trong tự nhiên của nó!]
[Hahaha, flycam thật tội nghiệp khi không được nói chuyện]
[Đoạn này đã khiến tôi cười suốt một năm]
Lúc Kiều Nại sửa soạn xong chuẩn bị đi ra, thì đã là mười phút sau cả người cô vừa xuất hiện, flycam số 1 không hề chậm chạp dừng lại mà đã lập tức bay tới, nóng lòng tránh xa Hình Sâm ra, không bao giờ muốn quay anh nữa.
Đương nhiên Hình Sâm cũng không để ý tới chuyện này lắm, anh chuẩn bị đi tắm, thay quần áo, trước khi đi cũng không quên dặn dò Kiều Nại: “Ngồi một lát đi, cứ để cá ở đó trước, đợi tôi quay lại sẽ làm sau”.
Có vẻ như con cá không vừa với cái chậu lắm, nó lớn đến mức còn một nửa cơ thể nằm bên ngoài chậu, Kiều Nại ngoan ngoãn đáp: “Được.”
Con cá lớn này rất khó để bắt một mình, nhưng nếu có hai người thì sẽ dễ dàng hơn nhiều.
So với bầu không khí bất hòa giữa Hình Sâm và flycam số 1, Kiều Nại với flycam số 1 có vẻ hài hòa hơn nhiều, nó chậm rãi bay đến trước mặt Kiều Nại, nếu là Hình Sâm thì có lẽ anh chỉ biết chán ghét mà bảo nó bay cao hơn chút đi, ngược lại Kiều Nại sẽ đưa tay ra và để nó rơi vào lòng bàn tay cô.
Quay cận cảnh giúp mọi người nhìn rõ hơn, dù chưa bật chức năng làm đẹp, nhưng đôi mắt ngấn nước đó vẫn chuyển động như thể biết nói, đối mặt với nhan sắc động lòng người như vậy, flycam số 1 và cả khung bình luận đều cảm giác được chữa lành, nhưng cũng có một số fan cẩn thận quan sát thấy được khuôn mặt của Kiều Nại hơi nhợt nhạt, cô trông giống như là đang bị bệnh.
Mọi người chú ý mới nhìn ra được Kiều Nại chỉ thay quần chứ không hề thay áo, hơn nữa vừa rồi quần áo của Hình Sâm chỉ quấn quanh eo cô. Hầu hết mọi người đều đoán được chuyện gì đang xảy ra, biết chắc Kiều Nại đang là kỳ kinh nguyệt, cho nên việc Hình Sâm đột nhiên quay lưng lại với camera là điều dễ hiểu.
Lúc này, xung quanh có vẻ cực kỳ yên tĩnh, Kiều Nại ngồi trên ghế gấp, sợ chạm phải đầu của flycam số 1, bây giờ đã là thời điểm nóng nhất trong ngày, hôm qua cô còn cảm thấy nôn nóng vô cùng, có lẽ là vì hôm nay bà dì đến, nên ngược lại cảm nhận được nhiệt độ khá tốt hơn.
Lúc đầu, kỳ kinh nguyệt của Kiều Nại xảy ra rất đều đặn nhưng cho đến khi cô đóng một cảnh vào ngày tuyết rơi nặng hạt, bởi vì các vai diễn khác nhau nên phải mất một thời gian dài, từ đó về sau bắt đầu bị đau bụng kinh, kinh nguyệt không còn ổn định nữa, có thể sẽ ổn nếu thời tiết nóng, nhưng khi trời lạnh thì chỉ có thể uống thuốc giảm đau, cũng may bụng dưới lúc này chỉ hơi khó chịu, cơn đau cũng không mãnh liệt quá, cũng làm cho Kiều Nại thở phào nhẹ nhõm, nhưng khuôn mặt nhỏ trông nhợt nhạt đã bán đứng cô. Khuôn mặt nhỏ nhắn đó đã khiến fan đau lòng đến mức chết mất.
[Nhất định Nại Nại phải nghỉ ngơi thật tốt trong những ngày này]
[Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch này, nên ăn cá để bồi bổ đi]
[Bảo bối ngủ đi, để mẹ xoa bụng cho con]
Khi Hình Sâm thay quần áo xong rồi trở lại, thì bắt gặp flycam số 1 đang làm nũng trong tay Kiều Nại, anh lặng lẽ đến gần, ngồi ở bên cạnh Kiều Nại, nhìn nó một cách lạnh lùng, flycam số 1 lập tức bay lên một lần nữa, vì sợ anh sẽ nói những lời như: “Nếu như không thể bay, thì đừng bao giờ bay nữa.”
Nó gần như đã quen với việc này, bản thân Hình Sâm cũng không có phản ứng gì, tựa hồ không hề đặt nó ở trong mắt, mà chỉ cầm dụng cụ để chuẩn bị xử lí con cá, nhưng cái ánh mắt tức giận đó đã bị khán giả nhìn thấy rõ ràng.
[Sâm Sâm, rõ ràng anh đang ghen với một cái camera]
[Hahaha, hào quang của chính thất rất mạnh mẽ!]
[Chỉ cần liếc một cái, flycam cũng không dám l.ỗ m.ãng 😃]
Đúng lúc này, flycam số 2 cuối cùng cũng quay trở lại, đây là một trí tuệ nhân tạo khác đã hiểu rõ được bản chất của con người, do bị trôi đi không biết bao nhiêu ki lô mét, toàn bộ camera của nó trông rất suy sụp tinh thần, nhưng với lòng dũng cảm nhỏ bé của flycam thì nhất định là không dám đôi co với Hình Sâm nữa, mà khi trở về sec ngoan ngoãn vỗ về Hình Sâm, không dám phản kháng một chút nào cả, nói chung là trông vô cùng hiểu chuyện.
Hai flycam nhìn nhau, flycam số 1 cảm thấy mình cũng không khá hơn số 2 bao nhiêu, thà về sau còn hơn về trước, flycam số 2 cũng cảm thấy số 1 nhìn có chút kì lạ, cũng có chút thảm hại.
…
Trước đây Hình Sâm chưa từng xử lý cá, anh không biết phải làm gì với con dao này, trong lúc nhất thời có chút bối rối.
Kiều Nại thấy thế định ra tay, thì bị Hình Sâm từ chối, không biết là muốn chứng tỏ bản thân hay là không muốn để Kiều Nại phải làm việc này, với lý do cũng khá chính đáng anh nói: “Chỉ có duy nhất một bộ dụng cụ, em chỉ đạo đi, còn tôi sẽ làm.”
Vẻ mặt Hình Sâm trông rất nghiêm túc và kiên trì, Kiều Nại nhìn anh vài giây, như muốn tìm ra điều gì đó, mà Hình Sâm cũng nhìn thấy được khuôn mặt tái nhợt đến mức gần như trong suốt của Kiều Nại, làm sao anh có thể để cô làm việc này nữa?
Nhưng anh là một người cẩn thận, Kiều Nại chớp chớp mắt, sững sờ không nhìn ra được thứ gì cả, nên chỉ đành nghe lời anh, phối hợp chỉ huy.
Toàn bộ quá trình xử lý cá kéo dài khoảng nửa tiếng, Phụ bếp Hình giơ tay cầm dao chém xuống, Kiều đầu bếp chỉ huy chính xác, cảnh tượng quá mức đẫm máu đã bị làm mờ một mảng lớn, nhưng kết quả là vẫn xử lý rất tốt.
Toàn bộ con cá lớn bị chia thành sáu đoạn, đầu, đuôi, thân cá, trong đó hai đoạn thân cá và đuôi cá được lấy ra làm cơm trưa, phần còn lại thì ngâm trong nước trước.
Trưa nay ăn cá nướng trên đá, cắt thịt cá xuôi theo một bên, cắt một vài đường trên lưng, thoa dầu lên trên, đặt trên đá nóng, thêm hành lá, gừng và tỏi, nướng liên tục, rắc gia vị, theo sự thay đổi màu sắc của thịt cá, mùi thơm cũng từ từ bay ra.
Kiên nhẫn chờ đợi trong một lát là có thể bắt đầu ăn, xương cá lớn rất to, nên rất dễ gắp ra, sau khi gắp ra vài cái, vội vàng cắn một miếng, bên ngoài giòn bên trong mềm, mùi thơm của cá tỏa ra khắp bốn phía, có thể nói là mỹ vị nhân gian, hạnh phúc đến mức rơi nước mắt.
Kiều Nại và Hình Sâm đều đói bụng, rất nhanh đã ăn sạch hai con cá đầy thịt này, ngay cả đuôi cá cũng không buông tha, xem như đã no bụng, miệng hai người họ hiện lên lớp dầu bóng loáng hơi chói mắt, khiến tất cả bình luận trên màn hình đều thèm ăn.
[Tại sao mỗi lần nhìn khách mời ăn cơm đều rất ngon miệng vậy?]
[Tôi đã bắt đầu không kiềm chế được mà nuốt nước miếng rồi đây này.]
[May mà tôi đã gọi một con cá để ăn trước cho đỡ thèm rồi.]
Sau bữa cơm trưa này thì đã là hai giờ chiều, Kiều Nại ăn uống no nê rồi cũng hơi buồn ngủ, cô che miệng ngáp một hơi, buồn ngủ đến mức mắt đầy ánh nước.
Khi Hình Sâm nhìn thấy thì nói: “Em ngủ trước một lát đi, ở đây có tôi”.
Thấy cô cứ nằm xuống như vậy mà không đắp thêm gì, Hình Sâm vội vàng tìm một chiếc chăn mỏng đắp lên bụng cô, rồi đi thu dọn phiến đá và bát đũa đã dùng qua lúc trưa, sau đó cũng nằm trên ghế, dùng điện thoại để xử lý một số công việc, ánh mắt lại thường xuyên nhìn thoáng qua chỗ Kiều Nại.
[Hôm nay vẫn là Sâm Sâm cứng rắn!]
[Đắp chăn cộng điểm, Sâm Sâm hớn hở.]
Khác với ban đêm, lúc ngủ trưa trời vẫn còn sáng, hoặc là biết bên cạnh có người, nên Kiều Nại không dựa vào đồ vật nhưng vẫn ngủ một giấc rất sâu, hơn nữa do cơ thể mệt mỏi, từ lúc ngủ đến giờ vẫn không hề động đậy.
[Cảm giác bé cưng Nại Nại thật sự rất mệt mỏi~]
[Đúng vậy, Nại Nại ngủ rất ngon.]
Không biết qua bao lâu, Hình Sâm cũng thiếp đi, hai người ngủ say suốt cả buổi chiều, đến gần chạng vạng tối, Kiều Nại mới thức dậy.
Ngủ quá lâu, cả người Kiều Nại có chút ngẩn ngơ, cô chớp mắt hai cái, nhìn thấy ánh nắng chiều rực rỡ nơi chân trời thì mới biết bây giờ đã trễ rồi.
Ngay sau đó, cô phát hiện trên bụng mình có thêm một chiếc chăn nhỏ, nhận ra là do Hình Sâm đắp cho mình, nên cô nhìn bốn phía muốn tìm xem Hình Sâm đã đi đâu rồi thì lại ngửi thấy mùi cá, Hình Sâm đang nướng cá! Có vẻ như bữa tối đã được chuẩn bị sẵn sàng rồi.
Nói ra thì có chút xấu hổ, nhưng Kiều Nại thật sự hơi đói bụng, những ngày ăn no thì ngủ, ngủ xong lại ăn này, khiến cho cô không khỏi có chút cảm thái, cũng không khỏi quá tốt đẹp rồi…
Kiều Nại vội vàng đứng dậy đi rửa mặt, rồi ngồi xuống bên cạnh Hình Sâm, cô nhận lấy cây quạt trong tay anh, có chút ân cần mà quạt cho Hình Sâm.
Hình Sâm thấy cô có tinh thần hơn buổi trưa không ít, khuôn mặt trắng mịn hơn rất nhiều, lạnh nhạt hỏi thăm: “Cảm giác thế nào?”
Kiều Nại nở nụ cười ngọt ngào, đáp : “Rất tốt!”
Hình Sâm đưa cho cô ly nước, là nước ấm, không nóng cũng không lạnh, vừa đủ.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");