Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Xuyên Sách: Yêu Đương Trong Chương Trình Giải Trí Về Ly Hôn
  3. Chương 131
Trước /201 Sau

Xuyên Sách: Yêu Đương Trong Chương Trình Giải Trí Về Ly Hôn

Chương 131

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Kiều Nại nắm chặt đai an toàn trong tay, cứ vậy trông thấy Hình Sâm kiên định đi về phía chính mình. Anh vừa ngồi xuống, cái chăn kia cũng được đắp lên người cô.

Nhiệt độ ấm áp đã ngăn cản gió biển thổi vào trong. Cái lạnh đã bị xua tan hoàn toàn, sự chênh lệch nhiệt độ cũng khiến Kiều Nại phải hắt xì một cái.

Kiều Nại: “Hắt xì!”

Thanh âm không lớn, lẽ ra bị gió biển che lấp, nhưng vì sự chú ý của Hình Sâm luôn hướng về Kiều Nại nên anh nghe thấy rõ ràng, lòng cũng theo đó mà nặng nề một phần. Không biết có phải vì mình mê mẩn đối phương quá mức hay không mà anh luôn cảm thấy dáng vẻ hắt hơi của Kiều Nại giống như một chú thỏ nhỏ, trong đầu đã tưởng tượng ra được luôn rồi.

Còn Kiều Nại thì ngoan ngoãn quấn chặt chiếc chăn nhỏ quanh người, chu kỳ kinh nguyệt khiến hệ miễn dịch giảm xuống, khiến cô cũng sợ lạnh hơn. Cô nhỏ giọng cảm ơn Hình Sâm, khuôn mặt tái nhợt gần như trong suốt và chóp mũi đã bị lạnh đến mức biến thành màu hồng nhạt, trông thật tội nghiệp.

[Tôi như thể đang thấy một chú thỏ nhỏ với đôi tai cụp xuống vậy]

[Gió biển mạnh quá, sắp biến Nại Nại thành que kem luôn  rồi]

[+1, May mà có Sâm Sâm ở đây, chiếc chăn này đã giúp anh đạt điểm tuyệt đối] 

Nhìn thấy khuôn mặt vừa được mình chăm cho tươi tỉnh mạnh khỏe đôi phần mà giờ lại trở nên nhợt nhạt, tâm trạng của Hình Sâm không tránh khỏi chùng xuống. Anh nhìn qua các nhân viên trên ca nô với ánh mắt lạnh lùng, cuối cùng dừng lại ở ống kính. Mặc dù không thấy bóng dáng của đạo diễn đâu cả nhưng sự bất mãn với đội ngũ chương trình gần như viết rõ trên mặt anh.

[Hình Sâm: Tiền tài trợ của tôi không đủ nhiều đúng không? Nên mới không mua nổi cái thuyền có thể chắn gió?]

[Tôi thấy là các người không muốn ghi hình nữa rồi! (lật bàn)]

[Ha ha ha, cảm giác mặt Sâm Sâm đen sì luôn rồi, chủ tịch đã tức giận.jpg]

Đối mặt với những lời chế giễu của bình luận thì đạo diễn đã quá quen với việc này, thậm chí không thèm bận tâm nữa, bất kể là bị chửi hay được khen thì cũng đều không quan trọng. Nhưng ánh mắt của Hình Sâm thật sự làm ông cảm thấy hơi rén...

Rõ ràng ngăn cách bởi một cái màn hình nhưng đạo diễn vẫn quay đi theo phản xạ, trong lòng cảm thấy thật xui xẻo. Thời tiết thay đổi quá nhanh, lúc thì nắng chói chang rồi lúc lại mây đen bao phủ. Mới khởi hành thì trời còn nắng gắt, ai ngờ bây giờ vèo cái đã chuyển thành mây mù rồi. Nhưng mà ông cũng không thể dự đoán trước được điều này, để cho bớt lằng nhằng thì ca nô vẫn là mấy chiếc lúc trước thôi.

Dù tình hình chưa đến mức quá nghiêm trọng nhưng rõ ràng đây là sự sai sót của đạo diễn. Điều này cũng đã làm khổ cho các khách mời đang trên đường trở về.

Nhóm đầu tiên.

Sầm Lâm Vũ và Từ Giai Mạn từ sự phấn khởi khi biết có thể trở về, cho đến bị lạnh đến run cầm cập chỉ trong vài phút ngắn ngủi, nụ cười dần trở nên nhợt nhạt.

Sầm Lâm Vũ mở miệng đã run đến nỗi răng va vào nhau lập cập: “Tôi, lạnh, quá…”

Từ Giai Mạn cũng run rẩy: “Có, ai, không, lạnh, à…”

Điều tồi tệ hơn nữa là hai người thế mà không có một chiếc chăn nào, thậm chí lạnh đến mức đến cả các nhân viên không thể chịu đựng nổi, chủ động cởi áo khoác của mình đưa cho hai người, khiến họ cảm động gần như rớt nước mắt.

[Cười chết tôi, hai con chim cút này!]

[Đừng nói nữa, nhìn thôi mà tôi cũng cảm thấy lạnh rồi]

[Vừa nhấp vào đã thấy hai con chim cút ôm nhau tìm cách sinh tồn rồi]

Nhóm thứ hai.

Triệu An Kha và Nguyễn Ti Anh lúc đầu ngồi trên ghế ôm chặt lấy cơ thể để giữ ấm, rồi sau đó cũng nhìn xung quanh tìm kiếm thứ gì đó để che chắn cho mình. Nhưng cuối cùng vẫn không tìm thấy gì, họ chọn co rúm lại phía sau ghế để tránh gió, kết quả đúng là đã tránh được kha khá gió lạnh thật.

Nhưng người khổ nhất lại là các nhân viên ở đây. Để duy trì việc quay chụp bình thường thì họ phải di chuyển đến trước mặt hai người và buộc phải đối diện với gió, gió biển càng ngày càng mạnh hơn. Cũng may là cả ngày mang máy quay đi đi lại lại khắp nơi nên cơ thể khá cường tráng, họ cũng chịu đựng được, nhưng lúc này cũng đang mong nhanh chóng cập bến đi vì đau ngắn còn hơn đau dài...

[Hay lắm, đây chính là chiêu thức di chuyển sự đau khổ cho người khác]

[Nhân viên: Tôi thật sự cảm ơn các bạn]

[Ha ha ha, màn hình bị gió thổi lắc lư luôn kìa!]

Nhóm thứ ba.

Kể từ khi quấn chăn nhỏ lên thì Kiều Nại không còn cử động nữa, duy trì một tư thế mà không hề nhúc nhích, như thể người thật sự bị đóng băng vậy.

Hình Sâm cúi đầu hỏi: “Em ổn chứ?”

Một lúc lâu sau Kiều Nại mới phản ứng lại, cô từ từ gật đầu. Rồi hình như cô định nói gì đó, nhưng vì gió biển quá lớn nên không nghe rõ, Hình Sâm cũng vô thức tiến lại gần hơn.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /201 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Khó Mài Giũa - Bá Chính

Copyright © 2022 - MTruyện.net