Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Có lẽ nhận ra Kiều Nại đang đắm chìm trong suy nghĩ, Hình Sâm không lên tiếng quấy rầy mà chỉ lặng lẽ chờ đợi ở bên cạnh. Đến khi anh cảm thấy tâm trạng của cô bắt đầu chùng xuống, ngón tay cái của anh vô thức vuốt nhẹ lên mu bàn tay cô. Đáp lại điều đó, Kiều Nại khẽ siết chặt tay anh hơn. Cô dùng đôi bàn tay mềm mại, đầy sức sống của mình để nắm lấy tay anh, và cũng trong khoảnh khắc ấy, cô như được tiếp thêm sức sống.
Dù Hình Sâm cố gắng che giấu cảm xúc đang dâng trào trong ánh mắt, nhưng khóe miệng cong lên đã phản bội anh, để lộ ra tâm trạng của anh. Trong khoảnh khắc đó, bầu không khí dường như cũng ngập tràn hương vị ngọt ngào. Cảm giác được đáp lại một cách rõ ràng như vậy thực sự rất tuyệt vời.
Dù hai người không có thêm hành động rõ ràng nào khác, khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp vẫn cảm nhận được sự ngọt ngào giữa họ. Chỉ cần thoáng thấy một chút tín hiệu, họ lập tức reo hò vui mừng.
[Chỉ số hạnh phúc gần như sắp vượt quá mức quy định rồi!]
[Những cử chỉ nhỏ ngày càng trở nên rõ ràng hơn]
[Thực sự hy vọng khoảnh khắc này có thể kéo dài mãi mãi.]
Đúng lúc đó, xe tham quan cũng đã vô tình đến trước cổng vườn thú.
Từ trên xa, Kiều Nại nhìn ra cảnh vật trong vườn thú, khi thấy hình bóng cao lớn giống như con voi, cô trở nên rất phấn khích: “Là voi kìa, chúng ta mau đi xem thôi!”
Thái độ của Hình Sâm rất ngoan ngoãn: “Được.”
Khi Kiều Nại định vui vẻ bước xuống xe, cô mới nhận ra Hình Sâm vẫn chưa buông tay mình. Có lẽ là vì chưa quen với cách nắm tay lộ liễu như vậy, trước khi lên tiếng, Kiều Nại đã quan sát xung quanh. Thấy các khách mời khác vẫn chưa đến và cả tài xế cũng đang quay lưng, cô mới nhẹ nhàng thì thầm: “Anh buông tay tôi ra đi.”
Khi được nhắc nhở, Hình Sâm dường như mới nhận ra, anh thành thật hỏi: “Có thể không buông tay không?”
Khuôn mặt Kiều Nại hơi nóng lên, giọng nói cũng nhỏ hơn: “Đợi chút nữa rồi lại nắm tay nhé...”
Khán giả không nghe rõ Kiều Nại nói gì, nhưng lại nghe thấy lời của Hình Sâm, nên cảm thấy hai người chắc chắn đã có một “thoả thuận không thể tiết lộ.” Rõ ràng là giây trước còn đang quấn quýt! Vậy mà giây sau lại dễ dàng buông tay!
Kiều Nại vừa được tự do thì nhanh chóng nhảy xuống xe, lao thẳng vào vườn thú. Hình Sâm thì không vội vã, anh từ tốn bước xuống xe, nhưng ánh mắt lại không rời khỏi Kiều Nại dù chỉ một giây. Khuôn mặt thường ngày vốn điềm tĩnh, lạnh lùng của anh giờ đây dường như không còn giữ được dáng vẻ đó, từ trong ra ngoài đều toát lên một niềm vui khó giấu.
[Nhìn qua thì có vẻ như Hình Sâm đã nhượng bộ, nhưng nhìn anh ấy xem, trông có giống người thua cuộc không?]
[Nước ấm luộc ếch (1), cứ nhảy qua nhảy lại trên ranh giới (2) của Nại Nại, cảm giác như anh ấy thắng lớn rồi!]
[Thực sự là từng bước đều có tính toán kỹ lưỡng, bạn nghĩ anh ấy chỉ ở tầng một, nhưng thực chất đã ở tận bên ngoài khí quyển rồi!]
Trong khi khán giả đang liên tục bày tỏ cảm xúc trong khung bình luận, Kiều Nại đã bước vào khu vườn voi. Nhân viên chăm sóc voi nhanh chóng tiến đến đón cô và Kiều Nại phát hiện ra vườn voi còn có một lối vào. Những con voi ở đây được nuôi thả tự do. Hầu hết du khách đứng tụ lại một góc, giống như những chú chim cút nhỏ, không dám tiến lại gần, trong khi những con voi thì phần lớn đều nằm ườn ra một cách lười biếng.
Trong lúc quan sát, nhân viên chăm sóc đưa cho Kiều Nại một giỏ trái cây. Vừa mới nhận lấy, cả chiếc giỏ đã nhanh chóng rơi xuống. May mắn là có người đỡ lấy, từ phía sau vang lên giọng nói quen thuộc: “Để tôi cầm cho.”
Lúc này, Kiều Nại mới nhận ra, trong giỏ có rất nhiều trái cây, tất cả đều là những miếng lớn đã được cắt sẵn, trọng lượng khá nặng. Cũng không ngạc nhiên khi nó lại nặng như vậy. Vừa rồi cô chỉ mải mê nhìn những con voi mà không để ý gì cả.
Ngay sau đó, Kiều Nại ngoan ngoãn đưa giỏ trái cây cho Hình Sâm. Cả hai cùng với nhân viên chăm sóc voi chính thức tiến vào khu vườn nuôi voi.
Voi không hổ là loài động vật lớn nhất trên cạn, với kích thước khổng lồ này có thể thấy rõ bằng mắt thường. Khi khoảng cách càng gần lại, cảm giác sợ hãi thậm chí còn tăng thêm.
Dù có nhân viên chăm sóc đi theo, nhưng Kiều Nại vẫn không dám tiếp xúc ngay với những con voi quá lớn. Thay vào đó, cô chọn bắt đầu bằng cách cho những con voi nhỏ tuổi có kích cỡ trung bình và những con voi con ăn.
Nhìn những con voi con dùng vòi cuốn trái cây đến miệng để ăn, cảm giác như chúng đã trở nên quen thuộc hơn nên dần dần cũng không còn thấy sợ hãi nữa.
Sau khi tiếp tục cho chúng ăn vài miếng nữa, các khách mời khác cũng cầm giỏ và nhanh chóng đi đến nơi.
Nhìn thấy kích thước khổng lồ của voi, Từ Giai Mạn không khỏi lo lắng: “Chúng sẽ không tấn công chúng ta chứ?”
Nhân viên chăm sóc cười và giải thích: “Khác với những con voi hoang dã, những con voi trong công viên của chúng tôi đã quen với việc sống cùng con người, tính cách của chúng phần lớn cũng rất hiền hòa. Voi còn từng được mệnh danh là “gã khổng lồ hiền lành”. Vì vậy, chỉ cần không cố tình tấn công hoặc khiêu khích chúng thì mọi chuyện sẽ ổn thôi.”
Các khách mời nghe thấy vậy đều cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút, nhưng lại vô tình cảm thấy từ “hiền lành” rất quen thuộc.
Nguyễn Ti Anh cảm thấy lạ: “Sao tôi lại có cảm giác như mình đã nghe từ “hiền lành” ở đâu đó rồi?”
Triệu An Kha suy nghĩ một chút: “Quả thật nghe có vẻ quen quen.”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");