Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Nhưng nếu nó đã ăn thì cũng không sao nữa. Ai ngờ con voi lại vẫy vòi về phía Hình Sâm.
Sau khoảng thời gian này, mọi người đã quá quen với con voi, họ nhận ra rằng đây là dấu hiệu của việc nó chuẩn bị "nâng cao lên" như một lời chào. Trong lòng mọi người tràn ngập cảm xúc lẫn lộn.
Chỉ cho ăn một miếng dưa hấu mà được nâng cao, trong khi mọi người xung quanh đã dốc hết sức cho ăn cả buổi mà không có kết quả gì. Ánh mắt của họ nhìn Hình Sâm đầy ghen tị nhưng cũng không dám nói gì.
Hình Sâm: ?
[Gì đây?]
Chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, anh đã bị con voi cuốn lên.
Khi tầm nhìn của anh dần dần cao lên, Hình Sâm thấy ánh mắt đầy ngưỡng mộ từ những người bên dưới, có người hô hào và còn có cả Kiều Nại - cô bé ngốc nghếch ấy đang cười vui vẻ, đôi mắt tròn xoe cong thành hình trăng khuyết.
[Haha, Nại Nại cười vui quá trời]
[Ánh mắt của Hình Sâm cũng quá cưng chiều rồi!]
[Aaa! Hình Sâm, hãy cứ cưng chiều cô ấy như thế đi!]
Có lẽ con voi cũng cảm nhận được bầu không khí đầy yêu thương này, hoặc có thể nó vẫn còn nhớ chuyện cũ, lần này nó thay đổi thái độ và bắt đầu chạy khi còn đang nâng Hình Sâm lên, khiến anh bị rung lắc trên vòi của nó.
[Voi: Kiêu ngạo cái gì? Không phải cũng bị ta giữ trong tay rồi sao]
[Hình Sâm: Đây là trả thù, rõ ràng là trả thù!]
[Cười chết mất, chắc đây là cái giá của tình yêu!]
Tuy nhiên, Hình Sâm không chịu khuất phục. Anh thậm chí không phát ra tiếng nào, khuôn mặt anh trông rất bình tĩnh. Ít nhất là người xem qua livestream cũng nghĩ như vậy, khiến họ cũng an tâm hơn.
[Gió mưa không động, vững như núi]
[Hình Sâm: Vậy thôi sao?]
[Đúng là không nao núng!]
Tuy nhiên, những người bên dưới không thể thấy điều đó. Ngay cả người huấn luyện viên cũng bối rối, nghĩ rằng con voi trước đây không như vậy, và hiện tại nó đang giữ người đàn ông quyền lực nhất, ông chủ lớn nhất đứng sau vườn thú này. Nếu anh ra lệnh, con voi có thể sẽ bị nhốt vào chuồng tối!
May mắn thay, Hình Sâm không nghĩ vậy. Thậm chí anh còn có thời gian để quan sát toàn bộ khung cảnh vườn thú. So với các vườn thú khác, nơi động vật uể oải và thiếu sức sống, những con vật ở đây khỏe mạnh và năng động. Đầu tư của anh quả không sai, chỉ có điều là vài con vật ở đây quá thông minh, điển hình là con voi này.
Vài phút sau, Hình Sâm được đưa trở lại vị trí ban đầu. Con voi rất biết giữ quy tắc, mang anh đi đâu thì sẽ đưa anh trở lại đúng chỗ đó.
So với những người trên mặt đất không biết chuyện gì xảy ra với con voi, Hình Sâm cũng không biết chuyện gì đã diễn ra ở bên dưới.
Cho đến khi thấy những gương mặt căng thẳng của mọi người, Hình Sâm mới nhận ra có lẽ anh đã khiến họ sợ hãi.
Ngay lập tức, suy nghĩ đầu tiên của Hình Sâm là tìm Kiều Nại, nhưng anh không thấy cô đâu, chỉ thấy một chiếc giỏ trống trơn. Do anh đã cầm nó suốt nên dễ dàng nhận ra đó là giỏ của họ.
Vậy, Kiều Nại đâu rồi? Cô đã đi đâu?
Không thấy Kiều Nại đâu, Hình Sâm nhìn sang các khách mời khác, khuôn mặt anh không biểu lộ cảm xúc nhưng khí áp lại rất thấp.
Cuối cùng, Từ Giai Mạn là người đầu tiên phản ứng, nói: "Em ấy đuổi theo anh rồi, không ai cản được..."
Đúng vậy, Kiều Nại đã chạy theo sau con voi, đi một vòng quanh sân voi. Giờ cô vẫn chưa về!
Chỉ vài giây sau, Hình Sâm nhìn thấy Kiều Nại đang chạy trở về từ giữa đám đông, cô bé ngốc nghếch vốn dĩ cười rất vui vẻ, giờ đây mặt đỏ bừng và thở d.ốc.
Câu đầu tiên cô nói khi gặp anh là: "Hình Sâm, anh có sao không?"
Kiều Nại cũng không ngờ con voi lại đột nhiên chạy đi. Ngay lập tức, cô hỏi nhân viên và khi biết rằng trước giờ chưa từng có chuyện này xảy ra, cô hoảng loạn, lòng cô thắt lại. Trong khoảnh khắc đó, Kiều Nại không nghĩ được gì, đầu óc trống rỗng, chỉ có bản năng đuổi theo Hình Sâm.
Bây giờ đã bình tĩnh lại, cô càng thêm tự trách mình. Nếu không phải vì cô, Hình Sâm đã không gặp phải chuyện này.
Giờ thấy Hình Sâm bình an vô sự đứng trước mặt mình, Kiều Nại mới cảm thấy nhẹ nhõm đôi chút, chỉ là không biết có phải do tâm lý hay không, cô cảm giác sắc mặt Hình Sâm có chút nhợt nhạt.
Đặc biệt là khi thấy Hình Sâm cứ nhìn mình mà không nói lời nào, Kiều Nại lại có chút lo lắng: "Sao anh không nói gì vậy? Đừng làm tôi sợ mà..."
Nghe vậy, Hình Sâm cố gắng điều chỉnh giọng điệu sao cho bình tĩnh: "Tôi không sao."
Kiều Nại nhìn anh thật kỹ một lúc: "Thật sự không sao chứ? Tất cả là lỗi của tôi, tôi cũng không nghĩ chuyện lại thành ra như vậy."
Nói đến đây, Kiều Nại ngẫm nghĩ một chút rồi trịnh trọng nói: "Xin lỗi anh."
Khi nói, đôi mắt cô đã bắt đầu ửng hồng nhẹ. Dường như nhận ra điều đó, Kiều Nại nhanh chóng chớp mắt vài cái, muốn cố kìm nén nước mắt, khiến ai nhìn cũng thấy xót xa.
[Ôi, cục cưng đừng khóc mà, đây đâu phải lỗi của cô]
[Hu hu hu, nhìn mà đau lòng quá đi!]
[Lúc nãy, khi thấy Nại Nại chạy theo, tôi đã muốn khóc rồi]
Hình Sâm cũng không thể chịu nổi nữa, anh vươn tay ra, kéo cả người Kiều Nại vào lòng, bàn tay nhẹ nhàng v.uốt ve đầu cô từng chút từng chút một.
Kiều Nại không nhúc nhích, một lúc lâu sau mới đưa tay lên định thoát khỏi vòng tay của Hình Sâm.
Hình Sâm: "Đừng cử động, tôi hơi chóng mặt."
Kiều Nại: "Vậy chúng ta mau đi gặp bác sĩ thôi!"
Hình Sâm: "Không cần đâu, để tôi tựa vào em một chút là ổn rồi."
Kiều Nại: "Ừm."
Con voi đang nhai trái cây bên cạnh đột nhiên ngừng lại.
[Voi: Sao thế? Đừng có vu oan cho voi đấy nhé!]
Đám đông xung quanh, bao gồm các khách mời, du khách và nhân viên, lúc đầu đều xem mà nước mắt rưng rưng, nhưng cuối cùng ai nấy đều bị nghẹn họng.
[Vừa mới không sao mà, thoắt cái lại chóng mặt luôn rồi]
[Đừng hỏi, cứ hỏi là không kiềm chế được cảm xúc, quá xúc động rồi!]
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");