Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); [Ê kíp chương trình quá đáng rồi, tôi dùng chân vẽ còn đẹp hơn bức chân dung đó]
[Cách một cái màn hình cũng cảm nhận được sự cạn lời của Triệu An Kha, bị mang tiếng xấu]
[Nhìn một cái là biết tất cả là do Nguyễn lão gia mà ra, sẽ không để anh ấy dễ dàng vào thành]
Rồi sau đó Triệu An Kha bắt đầu đi vòng quanh tường thành, cuối cùng tìm được một chỗ có thể leo lên và bắt đầu vận động gân cốt.
Cùng lúc đó, một tòa hoa lâu lớn nhất trong thành hôm nay cũng rất náo nhiệt.
Bà chủ quán đang đứng trước lầu, hăng hái mời gọi: “Các vị khách xin mời vào bên trong, hôm nay là lần đầu tiên chúng tôi biểu diễn, xin mời mọi người đến ủng hộ!”
Từ Giai Mạn khoác trên mình bộ trang phục xinh đẹp và trên tay cầm quạt tròn, thư thái đứng trên tầng hai rồi nhìn xuống đám đông đang ùn ùn kéo đến, cũng không tỏ ra quá căng thẳng trước buổi biểu diễn. Là một nghệ sĩ, cô ấy đã từng tổ chức không ít buổi biểu diễn rồi, người hâm mộ dưới sân khấu còn đông hơn nhiều.
Vậy cô ấy đứng ở đây làm gì? Chỉ đơn giản là để tìm người thôi. Cô ấy nghĩ có lẽ ê kíp chương trình sẽ không để họ gặp nhau sớm như vậy, mãi cho đến khi nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, phản ứng đầu tiên của Từ Giai Mạn là không thể tin nổi, sau đó thì bật cười.
Người đó ở ngay đối diện hoa lâu. Trong một khu đất trống nho nhỏ, Sầm Lâm Vũ mặc một bộ quần áo ăn xin rách rưới, ngồi bệt xuống đất, trước mặt đặt một cái bát sứt. Trông anh ấy hệt như kiểu đã hoàn toàn vô vọng, thể hiện rất chân thực cái cảm giác sống không còn gì luyến tiếc.
[Tôi sắp cười đau cả bụng rồi, sao lại có thể rút ra thẻ ăn xin như thế này được chứ?]
[Mọi người đừng nói gì cả, anh ấy diễn còn siêu giống nữa chứ, rất có hồn]
[Sầm Lâm Vũ: Cậu mới giống ăn xin, cả nhà cậu đều giống ăn xin đấy!]
Tuy rằng đóng vai ăn xin làm người ta gần như suy sụp, nhưng Sầm Lâm Vũ vẫn không quên nhiệm vụ của mình. Đôi mắt anh vẫn luôn quan sát từng người qua đường nhưng vẫn chẳng hề phát hiện ra điều gì. Ngay lúc Sầm Lâm Vũ đang cảm thấy hết đường xoay xở rồi, có lẽ do Từ Giai Mạn cười quá to, Sầm Lâm Vũ đột nhiên như có linh cảm ngẩng đầu lên, thình lình đối diện với tầm mắt của cô ấy.
Một cái chạm mắt ấy như là trời định, Sầm Lâm Vũ lập tức sống lại, phấn khích giơ tay vẫy vẫy với Từ Giai Mạn để ra hiệu rằng mình đang ở chỗ này. Còn Từ Giai Mạn đã nhìn thấy anh ấy từ lâu rồi, cũng vẫy vẫy cây quạt với anh ấy.
Sầm Lâm Vũ lập tức không thể chờ đợi được nữa đứng lên, muốn vọt vào trong hoa lâu đi tìm Từ Giai Mạn để nhanh chóng hội họp với cô ấy. Thế nhưng vừa mới đi đến cửa, Sầm Lâm Vũ đã bị bà chủ ngăn cản.
Bà chủ: “Cái đồ ăn xin nghèo kiết xác này, không biết tự nhìn xem mình là cái loại gì à? Đừng có mà đứng trước cửa nhà bọn ta, thật xúi quẩy.”
Sầm Lâm Vũ bị chỉ trích to đầu: “...... Sao cái miệng ngươi ác độc thế hả!”
[NPC này khí thế to quá, diễn đỉnh thật]
[Ha ha ha, ăn xin nghèo kiết xác, hình tượng quá tiêu chuẩn luôn rồi!]
Ngay sau đó Sầm Lâm Vũ đã bị người hầu của hoa lâu tóm lấy cánh tay, hất văng anh ấy về phía chỗ quầy hàng đã ngồi ăn xin.
Người hầu: “Cóc mà đòi ăn thịt thiên nga à? Ngươi đi đầu thai luôn đi, có khi còn có nhiều cơ hội hơn đấy!”
Trước khi đi, người hầu còn nhổ một ngụm nước bọt về phía anh ấy. Sầm Lâm Vũ cứ thế nằm trên mặt đất, hồn bay phách lạc khóc không ra nước mắt. Anh ấy biết ngay ê kíp chương trình không tốt bụng như thế đâu mà! Trước mắt tuy rằng tìm thấy người quen rồi, nhưng để tụ họp được thì đúng là khó như lên trời, càng đừng nói đến việc đi tìm dạ linh châu gì đó.
Khi Sầm Lâm Vũ bình tĩnh lại rồi và ngẩng đầu nhìn về phía Từ Giai Mạn một lần nữa, anh ấy mới phát hiện ra bên cạnh cô ấy có ít nhất bốn tên hộ vệ, khéo có khi chạy đằng trời. Mà hiện giờ mình vào còn không vào được, trừ phi có tiền. Nhưng anh ấy là tên ăn xin đấy, chỉ ăn xin thôi thì đến ngày tháng năm nào mới giàu lên được?
[Đây là nhóm khách mời đầu tiên được gặp nhau từ đầu đến giờ nhỉ]
[Trước mắt thì Vũ Vũ cũng là khách mời khốn khổ nhất, không ai sánh bằng]
[Mọi người vừa bắt đầu đã cảm nhận được chút cảm giác địa ngục rồi]
[Kế hoạch của ê kíp chương trình chưa bao giờ là trò đùa]
Theo sự xuất hiện lần lượt của hai nhóm khách mời, ống kính cũng đi đến một nơi biểu diễn vô cùng hoành tráng bên đường. Giữa các nàng vũ nữ Tây Vực gợi cảm thướt tha, có một người lười biếng lén trà trộn vào trong đó.
Kiều Nại đội vải xanh ngần, thắt lưng đeo ngọc bích, mặc trang phục múa bay bay, chân trần đứng trên thảm đang nhẹ nhàng múa trong gió. Vóc dáng thanh mảnh như liễu, làn da trắng như sứ và đôi mắt sáng ngời lấp lánh, tất cả đều thu hút ánh nhìn của mọi người, khiêu chiến thị giác và nhịp tim của họ.
[A a a! Sao bé Nại nhà tôi lại đẹp đến thế này!]
[Cuối cùng cũng biết vì sao Hoàng A Mã không thả Hương phi]
[Bồ nghĩ Hoàng đế ngày xưa chinh phạt Tây Vực chỉ vì mấy chùm nho khô thôi ư]
[Tít, thẻ nhân vật Trụ Vương, từ đây quân vương bất tảo triều, trẫm phải làm hôn quân thôi!]
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");