Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Xuyên Sách: Yêu Đương Trong Chương Trình Giải Trí Về Ly Hôn
  3. Chương 182
Trước /201 Sau

Xuyên Sách: Yêu Đương Trong Chương Trình Giải Trí Về Ly Hôn

Chương 182

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Làm xong tất cả, Hình Sâm cũng xoay người ngồi lên yên ngựa. Bàn tay to lớn của anh ôm lấy eo cô, cảm nhận được Kiều Nại ngồi rất thẳng lưng. Hình Sâm biết cô đang căng thẳng, hai người cũng nhỏ giọng thầm thì nói chuyện với nhau.

Hình Sâm: “Sợ lắm hả?”

Kiều Nại: “Tôi chưa từng cưỡi ngựa…”

Hình Sâm: “Cứ nhẹ nhàng, nắm lấy tôi thì em sẽ không ngã xuống được.”

Kiều Nại nghe lời nắm lấy cánh tay Hình Sâm, nói sang chuyện khác: “Nhiệm vụ của anh đã xong chưa?”

Hình Sâm: “Phải đi tuần quanh thành một vòng, còn nửa vòng nữa.”

Kiều Nại nghĩ ngợi: “Hay là cứ để tôi ở đây chờ anh đi?”

Hình Sâm trầm giọng nói: “Tôi không yên tâm.”

Kiều Nại khó hiểu: “Có cái gì mà không yên tâm…”

Hình Sâm nghe mà cười, thì thầm nói với giọng không rõ ý tứ: “Em thử nói đi?”

Giọng nói ấy quẩn quanh bên tai, như thể tự mang theo dòng điện, khiến cho Kiều Nại nghe được mà đôi tai run rẩy, vành tai cũng dần trở nên đỏ ửng.

Thấy Kiều Nại không nói gì, nhìn thấy cặp mi dài không ngừng run rẩy của cô, Hình Sâm vô cùng mềm lòng.

Anh bèn giải thích: “Khó khăn lắm tôi mới tìm thấy em, làm sao có thể nỡ bỏ lại em một mình chứ.”

Nghe được câu này thì Kiều Nại cũng không chịu nổi, quay đầu lại vùi mặt vào lòng Hình Sâm.

Cô nhẹ giọng nói: “Anh phiền phức quá vậy hả.”

Hình Sâm vô cùng khiêm tốn nghe góp ý: “Phiền phức chỗ nào?”

Kiều Nại nhỏ giọng thầm thì: “Tự anh biết chứ…”

Hình Sâm nhìn bầu trời: “Tôi thấy bây giờ là ban ngày.”

“Thế mà còn không cho người ta nói thật sao?”

Sau đó, Hình Sâm đã bị nắm tay nhỏ đầy chính nghĩa của cô đấm nhẹ một cái. Anh thuận thế nắm lấy tay cô, cũng không mở miệng hỏi nữa, nhưng trên môi vẫn luôn đọng lại chút ý cười. 

[A a a a a a a a]

[Ăn Tết! Ăn Tết!]

[Tôi thích nghe lời nói thật!]

[Cứu với, ngọt quá mức rồi!]

[Tôi sắp bị ngọt đến mức ngất xỉu rồi]

Trong đội tuần tra vốn dĩ toàn nam giới, giờ đây đã xuất hiện một bóng dáng kiều diễm. Hình Sâm cứ thế dẫn Kiều Nại đi qua các con phố, công khai và đầy tự tin. Mỗi khi họ bước qua một con đường, lại thu hút vô số ánh nhìn tò mò hoặc ngưỡng mộ.

Ban đầu, các dòng bình luận cười không ngừng, dần dần cũng bắt đầu hiểu ra.

[Đây chắc chắn là tuyên bố chủ quyền →v→]

[Chắc Hình Sâm đang cười tít mắt trong lòng rồi]

[Cảm giác như sắp có giấy chứng nhận kết hôn tới nơi]

Ban đầu, Kiều Nại còn có chút không quen, nhưng khi cuộc tuần tra tiếp diễn, cô nhìn thấy nhiều cảnh đẹp trong cổ thành, tâm trạng cũng dần thoải mái hơn, bị bầu không khí náo nhiệt lôi cuốn. Hai người chuyển trọng tâm sang mục tiêu cuối cùng của chuyến đi này - viên ngọc dạ linh.

Kiều Nại: “Anh có manh mối gì không?”

Hình Sâm: “Tạm thời chưa có.”

Kiều Nại: “Vậy chúng ta tìm tiếp nhé.”

Hình Sâm: “Được.”

Trong lúc trò chuyện, Kiều Nại nhìn thấy một tòa lầu đang rất náo nhiệt.

Trước đó, Triệu An Kha đã vượt tường vào thành, nhưng vừa đặt chân xuống đã bị vài người tấn công, ngay lập tức diễn ra một màn đấu võ khiến người xem thót tim và không khỏi phấn khích.

[Đánh rồi! Đánh rồi!]

[Triệu An Kha đánh thật luôn đấy!]

[Trời ạ, xem đã mắt thật!]

Cuộc chiến kéo dài khoảng năm phút, Triệu An Kha một mình đối đầu với năm người và chiến thắng. Có lẽ biết thời gian gấp rút, sau khi đánh xong anh ấy không kịp nghỉ ngơi, lập tức phóng tới tòa lầu.

Lúc này, Nguyễn Ti Anh cũng đã kéo dài thời gian được nửa tiếng, sắp đạt đến giới hạn. Ban đầu chỉ có một nha hoàn bên cạnh, giờ đến ông Nguyễn cũng phải đích thân ra tay, cùng với vài nha hoàn khác vây chặt cô ta, chỉ để ép Nguyễn Ti Anh ném tú cầu.

Khi trận đấu trong tòa lầu đang rất gay cấn, Kiều Nại và Hình Sâm cưỡi ngựa đến dưới lầu. Ban đầu Kiều Nại chỉ định đến xem náo nhiệt, nhưng không ngờ người ném tú cầu lại trông quen mắt quá!

Nguyễn Ti Anh bị người ta giữ chặt, biết rõ mình không thể kéo dài thêm nữa, nhưng cô ta vẫn không cam lòng, nhìn xuống dưới một lần cuối. Khi không thấy ai phù hợp, cô ta đành phải giơ cao tú cầu.

Nghĩ rằng mỗi người đều có nhiệm vụ riêng, chắc chắn nhiệm vụ của Nguyễn Ti Anh có liên quan đến Triệu An Kha, Kiều Nại cũng bắt đầu ngó nghiêng tìm người giúp. Đúng lúc này, tú cầu bị ném ra.

Ngay giây tiếp theo, một bóng đen nhẹ nhàng bật lên, thân thể như chim én, trong chớp mắt đã nhảy lên không trung, giật lấy tú cầu rồi hạ cánh một cách uyển chuyển.

Võ công điêu luyện khiến đám đông phát ra những tràng pháo tay vang dội.

Kiều Nại: “Wow!”

[Trời ạ, hôm nay ai cũng đẹp trai hết vậy]

[Tôi xem mà quên cả chớp mắt!]

[Đây là chương trình phát sóng trực tiếp, đỉnh quá rồi!]

[Không biết còn tưởng mọi người đang quay phim cơ đấy]

[Không hổ là ảnh đế, kỹ năng thật sự quá vững vàng]

Trong tòa lầu, Nguyễn Ti Anh cũng bị bất ngờ đến ngây người. Trước đó cô ta hoàn toàn không biết diễn biến tiếp theo, cũng không để ý đến dây cáp gần đó. Nhưng ngay khoảnh khắc tú cầu bị bắt lấy, cô ta như hóa thành một fan cuồng nhỏ, lập tức muốn chạy xuống tìm Triệu An Kha.

Ông Nguyễn định ngăn lại: “Con gái, thế này thì không được đâu!”

Nguyễn Ti Anh nhanh nhẹn lách người tránh: “Cha! Chính cha đã nói phải ném tú cầu kén rể, bao nhiêu người dưới kia đang nhìn, chẳng lẽ lại nuốt lời?”

“Con không quan tâm, ai bắt được tú cầu, con sẽ gả cho người đó! Hôm nay con nhất định phải lấy anh ấy!” 

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /201 Sau
Theo Dõi Bình Luận
[Dịch]Tuyệt Thế Tiểu Yêu Phi Chín Tuổi

Copyright © 2022 - MTruyện.net