Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Xuyên Sách: Yêu Đương Trong Chương Trình Giải Trí Về Ly Hôn
  3. Chương 184
Trước /201 Sau

Xuyên Sách: Yêu Đương Trong Chương Trình Giải Trí Về Ly Hôn

Chương 184

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Thiên phú không cần những đạo cụ hoa lệ, Sầm Lâm Vũ chỉ mượn bát của đồng nghiệp ăn mày, dùng đũa gõ bát để tạo nhạc, tiếng nhạc du dương vang lên, thêm vào đó anh ấy hát vài câu, lập tức thu hút một đám đông vây quanh, bạc nhanh chóng đầy lên.

[Giỏi quá đi, Lâm Vũ của tôi →v→]

[Cách biệt nửa ngày đã khác hẳn]

[Vì Giai Mạn, chỉ có thể xông tới thôi]

Khi Sầm Lâm Vũ trở nên giàu có, việc đầu tiên anh ấy làm là mang toàn bộ số tài sản kiếm được đến lầu hoa, lần này thái độ của bà chủ rõ ràng tốt hơn nhiều, nhưng vẫn không ngừng chế giễu Sầm Lâm Vũ.

Bà chủ: “Khách đến chỗ chúng tôi, không ai mặc đồ như cậu đâu.”

Lời nhắc nhở thẳng thừng này, Sầm Lâm Vũ đương nhiên hiểu ngay, anh ấy quay đầu đổi bộ quần áo khác.

Chỉ trong nửa tiếng ngắn ngủi, Sầm Lâm Vũ từ chim sẻ hóa thành phượng hoàng, mặc bộ trang phục công tử quý tộc, tay cầm chiếc quạt gấp, phong độ ngời ngời, cũng như mong muốn mà vào được lầu hoa, mục tiêu rõ ràng là gặp Từ Giai Mạn và chuộc thân cho cô ấy.

Ai ngờ bạc đã tiêu hết, mà chỉ thấy bóng dáng thấp thoáng sau tấm bình phong cao hơn người, đến cả khuôn mặt cũng không nhìn thấy.

Bà chủ ở bên cạnh mỉa mai: “Giai Mạn là ngôi sao của chỗ chúng tôi, chỉ với số tiền lẻ của cậu thì làm được gì?”

Biết mình thất bại vì không đủ tiền, Sầm Lâm Vũ chỉ có thể ngoan ngoãn chịu trận, trông giống như một kẻ bị bắt nạt.

Từ Giai Mạn cũng không biết phải làm gì, suốt thời gian qua cô ấy luôn bị theo dõi chặt chẽ, bà chủ sợ Từ Giai Mạn bỏ trốn nên canh chừng rất kỹ, bây giờ khó khăn lắm mới có thể gặp Sầm Lâm Vũ, nhưng vì có người bên cạnh, cô ấy không thể nói gì.

Cuối cùng, có lẽ vì thấy Sầm Lâm Vũ quá đáng thương, Từ Giai Mạn đã bảo người hầu đưa cho anh ấy một bọc đồ, bên trong là một số trang sức bằng vàng bạc của cô ấy, những thứ có giá trị đều nằm trong đó, để anh ấy có thể dùng tạm. 

Giọng của Từ Giai Mạn nghe rất nhẹ nhàng, an ủi: "Cứ ăn uống bình thường đi, anh không cần lo cho tôi."

Nhận được đồ, Sầm Lâm Vũ lập tức không thể kìm nén được nữa. Mặc dù biết đây chỉ là diễn xuất, ngay cả khi biến thành một kẻ ăn xin, khổ sở có khổ thật nhưng anh ấy cũng không thấy nó quá đỗi khó khăn, ít nhất là cho đến khoảnh khắc này.

Sầm Lâm Vũ: "Hu hu, Giai Mạn, cô yên tâm, tôi sẽ không từ bỏ, tôi nhất định sẽ giúp cô được tự do."

Chỉ một thời gian sau khi hứa hẹn, Sầm Lâm Vũ lại một lần nữa vì không còn đồng nào mà bị bà chủ đuổi ra ngoài. Đồ mà Từ Giai Mạn đưa cho, anh ấy vẫn cất giữ kỹ càng, không bán đi, nhưng bản thân thì rất tức giận. Thậm chí anh ấy từng có ý định dùng chính mình để đổi lấy Từ Giai Mạn, nhưng đổi lại chỉ là ánh mắt "anh có bị gì không?" của đám người hầu.

[Cứu tôi với, lúc đầu tôi thấy cảm động quá, cuối cùng lại khiến tôi bật cười!]

[Haha, rõ ràng là chuyện tình yêu đầy đau khổ, nhưng sao lại thành hài kịch thế này]

Rồi Sầm Lâm Vũ lại bắt đầu biểu diễn trên phố, lần này anh ấy đặc biệt dựng lên một tấm bảng, quyết tâm kiếm đủ tiền để chuộc Từ Giai Mạn ra ngoài.

Có lẽ không ai nghĩ anh lại là kẻ si tình đến vậy, bà chủ quán đầy lòng thương hại, bước đến trước mặt và cho anh ấy một con số chính xác để chuộc người - một vạn lượng vàng.

Tưởng rằng điều này sẽ đánh gục được anh ấy, nhưng Sầm Lâm Vũ lại không có phản ứng gì, vẫn kiên định gõ bát mà hát. Khác với lần trước khi anh ấy ăn mặc rách rưới, giờ Sầm Lân Vũ ăn mặc đẹp đẽ hơn và xung quanh có nhiều cô gái xinh đẹp. Dường như bị anh ấy làm cảm động, có người thưởng cho anh ấy tiền, cũng có người đưa ra lời mời.

Một nàng quận chúa ăn mặc sang trọng đứng trước quầy của anh ấy, cười nói: "Sao ngươi lại cố chấp với một cô gái trong Nhất Hoa Lầu như vậy? Không bằng theo ta, khi đó ngươi muốn gì cũng có!"

Dù vậy, Sầm Lâm Vũ vẫn lạnh nhạt, chỉ nhận tiền và nói một lời cảm ơn, rồi không phản ứng gì thêm. Tuy nhiên, quận chúa vẫn không từ bỏ.

"Ta rất ngưỡng mộ tài năng của ngươi, đây là may mắn của ngươi đấy. Hôm nay ta đang vui, chỉ cần ngươi đàn cho ta ba ngày, ta sẽ cho ngươi một vạn lượng vàng. Khi đó, ngươi cũng có tiền để chuộc người yêu ra, hai bên đều có lợi, sao lại không làm? Nếu không, ngươi định kiếm đâu ra một vạn lượng vàng?"

Nghe những lời này, xung quanh lập tức vang lên tiếng bàn tán xôn xao, những người qua đường đều cảm thấy điều đó rất hấp dẫn và không ngừng thúc giục.

"Chuyện tốt như vậy, khác gì miếng bánh từ trên trời rơi xuống! Ngươi gặp vận may rồi!"

"Mau đồng ý đi, kẻo quận chúa đổi ý, ngươi chẳng được gì."

"Dù có tài năng, nhưng ngươi không có tiền, đó là một vạn lượng vàng đấy! Cả đời ngươi chưa chắc đã thấy được số tiền đó!"

Thấy đám đông cùng lên tiếng, quận chúa không vội vã, hào phóng nói sẽ cho anh ấy thời gian để suy nghĩ. Đám đông cũng dần nhận ra Sầm Lâm Vũ có chút lơ đãng, vì lời đề nghị này quá lớn...

[Đây đúng là tình thế không thể thoát được!]

[Lâm Vũ quả thực khó xử quá!]

[Hay là cứ theo quận chúa đi?]

[Theo gì chứ, Giai Mạn thì sao đây?]

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /201 Sau
Theo Dõi Bình Luận
[Dịch]Liên Minh Chi Thần

Copyright © 2022 - MTruyện.net