Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Xuyên Sách: Yêu Đương Trong Chương Trình Giải Trí Về Ly Hôn
  3. Chương 191
Trước /201 Sau

Xuyên Sách: Yêu Đương Trong Chương Trình Giải Trí Về Ly Hôn

Chương 191

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Từ ngày hôm đó trên khinh khí cầu, cô đã trở nên cực kỳ dễ đỏ mặt.

Hiển nhiên là Kiều Nại cũng nhận thức được vấn đề này rất rõ ràng. Để tránh bị phát hiện, cô nhanh chóng quay đi, định đi leo núi. Nhưng mới đi được có vài mét, cô đã bị dây thừng trên người kéo ngược trở lại rồi được Hình Sâm giữ chặt lấy, ngả người vào lòng anh.

Anh ôm lấy eo cô, hỏi nhẹ nhàng: “Sao phải hoảng?”

Kiều Nại chớp mắt: “Chúng ta nên xuất phát rồi!”

Hình Sâm: “Đừng vội, tôi vẫn chưa kiểm tra xong.”

Nói xong, anh lại cầm dây an toàn lần nữa, chỉ là tư thế ôm cô từ phía sau của anh vẫn không hề thay đổi.

Điều này khiến các khách mời gần đó cũng đang buộc dây an toàn, nhìn thấy cũng cảm thấy quá đủ rồi.

Lúc trước Từ Giai Mạn còn đang mắng Sầm Lâm Vũ là đồ ngốc, buộc dây cũng làm sai.

Ngay sau đó, họ trông thấy hai người đang ngọt ngào kia thì lập tức ngẩn người.

Các cụ nói rất đúng, cơm chó không thể chỉ cho hai người họ ăn, lãng phí là đàn xấu hổ, quan trọng là phải biết chia sẻ :)

Vì vậy, Từ Giai Mạn và Sầm Lâm Vũ lại lần lượt kéo theo Nguyễn Ti Anh và Triệu An Kha, thấy hai người họ cũng có vẻ vừa ngơ ngác vừa no nê, lập tức cảm thấy hài lòng. 

[Một ngày mới bắt đầu leo núi bằng việc đu cp]

[Ha ha ha, cơm chó tuy đến muộn nhưng vẫn đến!]

[Các khách mời: Cảm ơn đã mời ăn, đã no rồi!]

[He he he, ai có thể chịu nổi không đu đây]

Các khách mời đeo dây an toàn đầy đủ rồi bắt đầu leo núi. Lúc đó mọi người vẫn còn rất sung sức, tinh thần phấn khởi leo lên, nhưng theo thời gian trôi đi thì đã dần dần mệt mỏi, lực bất tòng tâm.

Dù sao thì thể lực của mỗi người khác nhau và cũng là hữu hạn, ngọn núi này lại thực sự quá mức đồ sộ hùng vĩ. Thế cho nên đến khi leo lên đến giữa núi, một nửa số khách mời đều tỏ ra rất mệt mỏi, quá trình leo cũng gập ghềnh, thời gian cũng đã qua hơn hai tiếng rồi.

Nguyễn Ti Anh mơ màng bám vào lan can, hỏi: “Đây là du lịch đấy hả? Mẹ ơi, con muốn về nhà.”

[Cười chết mất, mệt đến nỗi gọi mẹ luôn rồi]

[Ê kíp chương trình lại hành hạ khách mời quá đáng]

Triệu An Kha ở bên cạnh đỡ lấy một cánh tay của cô ta, kiên nhẫn khuyên nhủ: “Đã leo được đến tận đây rồi, dù thế nào thì cũng không thể bỏ cuộc giữa chừng. Chẳng phải vừa rồi em còn nói muốn lên đỉnh núi để ngắm cảnh đó sao?”

Vừa nghe thì có vẻ rất có lý, Nguyễn Ti Anh cũng chỉ có thể tiếp tục cố leo núi với Triệu An Kha. Leo được thêm một lát nữa, cô ta mới chậm chạp phản ứng lại. 

Nguyễn Ti Anh: “??? Tôi bảo muốn đứng trên đỉnh núi ngắm cảnh lúc nào!”

Triệu An Kha: “Em đã bảo nơi này đẹp quá, bây giờ leo núi đã quên luôn rồi à? Chẳng lẽ em không muốn nhìn những ngọn núi nhỏ hả? Chinh phục ngọn núi cao này.”

Nguyễn Ti Anh biết mình không còn đường lui nữa, cũng chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi nói: “Muốn!”

Nghe vậy, Triệu An Kha vô cùng hài lòng tiếp tục kéo Nguyễn Ti Anh leo tiếp, hai người lại bắt đầu di chuyển với tốc độ rùa bò.

[Bàn về việc vẽ ra viễn cảnh tuyệt diệu cho người khác, Triệu An Kha anh đúng là bậc thầy!]

[Một người đàn ông khiến Anh Anh vừa yêu vừa hận (icon đầu chó)]

Hiện tại tình trạng của hai người đã khá ổn, đang ở giữa đội, trong khi tình hình phía sau còn thảm hơn.

Sầm Lâm Vũ trước đó đã nói ẩu nói tả rằng sẽ là người lên đỉnh núi đầu tiên, giờ thì gần như không thể nhìn thấy bóng dáng người phía trước nữa.

Từ Giai Mạn đứng trên bậc thang phía trên, tuyệt vọng kéo sợi dây trong tay, cố gắng kéo Sầm Lâm Vũ đang sắp trở thành cá chết.

Cô ấy hét lên: “Anh có đi được nữa không hả! Lát nữa là mặt trời lặn rồi đấy!”

Sầm Lâm Vũ phản ứng lại: “Mạn Mạn, em không thể chậm lại một chút sao…”

Từ Giai Mạn lườm một cái: “Chúng ta đã là nhóm cuối cùng rồi, nếu còn chậm nữa thì anh sẽ phải ăn gió Tây Bắc đấy!”

[Nói đến chuyện làm vướng chân thì phải nhắc đến Vũ Vũ của chúng ta]

[Tôi đã biết giới hạn là một kéo một]

[Sợ rằng Mạn Mạn sẽ đá bay người luôn]

Cuối cùng, dưới sự cảnh cáo của gió Tây Bắc, Sầm Lâm Vũ chậm rãi leo đến bên Từ Giai Mạn, cảm động nói: “Mạn Mạn, may mà có em không bỏ rơi tôi.”

Từ Giai Mạn không trả lời mà chỉ im lặng nhìn sợi dây an toàn buộc quanh eo của hai người, cái nhìn này đã khiến nhiều người trên mạng cười không ngớt.

[Ha ha ha, nếu không có sợi dây này thì tình cảnh của Vũ Vũ sẽ nguy hiểm lắm đây]

[Lúc này, tôi mới hoàn toàn hiểu được công dụng thực sự của sợi dây an toàn →v→]

Nhưng trông thấy Sầm Lâm Vũ nhìn mình với ánh mắt đầy mong đợi, Từ Giai Mạn vẫn trả lời: “Ừ.”

Sầm Lâm Vũ lập tức được nước làm tới, sát lại gần vui vẻ nói: “Mạn Mạn, em đối xử tốt với tôi quá.”

Sự dính người của Sầm Lâm Vũ khiến nhiều người cảm thấy vô cùng hổ thẹn, còn Từ Giai Mạn thì cũng ngượng ngùng quay mặt đi, tiếp tục kéo anh ấy đi tiếp, tốc độ di chuyển thậm chí còn ổn định hơn trước không ít.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /201 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Thí Hôn Lão Công, Cần Giúp Sức

Copyright © 2022 - MTruyện.net