Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Xuyên Sách: Yêu Đương Trong Chương Trình Giải Trí Về Ly Hôn
  3. Chương 193
Trước /201 Sau

Xuyên Sách: Yêu Đương Trong Chương Trình Giải Trí Về Ly Hôn

Chương 193

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Ban đầu Kiều Nại cũng đang nằm, cho đến khi Hình Sâm gọi cô lên ghế sofa, nói rằng sẽ mát xa chân cho cô, như vậy thì ngày mai sẽ cảm thấy dễ chịu hơn một chút.

Mới đầu Kiều Nại cũng không quen, tay anh quá thon dài, ngay cả khi cách một lớp quần ngủ nhưng cứ chạm vào chân cô thì cô vẫn có thể cảm nhận được sự run rẩy của làn da, cảm giác rất ngứa… Hầu như là phản ứng sinh lý muốn tránh xa.

Hình Sâm lại không chút cảm xúc, chỉ nói một câu: “Nhẫn nhịn một chút.”

Kiều Nại cũng muốn nhẫn nhịn đấy chứ, nhưng cơ thể của cô không kiểm soát được, dần dần trở thành vừa ngứa đến mức cười ra nước mắt, vừa tránh đi lại bị kéo lại.

Cuối cùng, không biết thế nào mà cô lại rơi vào vòng tay của Hình Sâm. Một tay anh ôm eo cô, một tay xoa chân cô, khi hai người nhìn nhau thì Kiều Nại lập tức yên lặng, trở nên vô cùng ngoan ngoãn.

[Thì ra mát xa chân là như thế này à, đã học được (icon đầu chó)]

[Tôi xem mà tôi không thể nhịn nổi cười, nở nụ cười tự ái]

Nhận thấy được sự ngoan ngoãn của Kiều Nại, trong lòng Hình Sâm như muốn tan chảy. Cuối cùng thì anh cũng không làm gì cả, chỉ nghiêm túc mát xa chân cho cô, tận đến khi bế cô nằm lên giường rồi thì Kiều Nại mới vẫy vẫy tay với anh, khẽ nói.

“Ngủ ngon.”

Ngay sau đó, đèn trên trần phòng bị tắt, chỉ còn lại một cái đèn ngủ mờ mờ. Một nụ hôn nhẹ rơi xuống trán, cơn buồn ngủ nhanh chóng ập đến, Kiều Nại thoải mái chìm vào giấc ngủ.

Sáng hôm sau, tuy chân của Kiều Nại vẫn còn hơi đau nhưng so với những người khác thì đã khá hơn nhiều. Thêm vào đó, nhờ có tay nghề xoa bóp điêu luyện của Hình Sâm, hai người lại tiếp tục mát xa vài lần nữa, Kiều Nại nhanh chóng hồi phục lại tung tăng nhảy nhót như trước. 

Trong thời gian này, các khách mời phát hiện một con đường nhỏ trên núi. Đi đến tận cuối con đường, họ có thể ngắm thác nước như sương như khói ở một cự ly rất gần. Nhưng vì các tiện nghi giải trí trên đỉnh núi có hạn, trong thời gian rảnh rỗi, các khách mời đã cùng nhau dựng vài chiếc xích đu, ngồi trên xích đu và cùng ngắm nhìn bình minh lên hoàng hôn xuống, vô cùng thư thả, thật sự cảm thấy như đang du lịch vậy.

[Cuộc sống tôi mơ ước cũng chẳng có gì hơn thế này!]

[Một người không có văn hóa như tôi chỉ biết khen một câu tuyệt vời]

Thời gian trôi qua nhanh chóng, chẳng mấy chốc đã đến đêm cuối cùng trên đỉnh núi. Mọi người bàn bạc và tập hợp nguyên liệu nấu ăn vào với nhau, cùng nhau tổ chức một bữa tiệc hoành tráng nhất chưa từng có trong ngôi nhà gỗ nhỏ của Sầm Lâm Vũ và Từ Giai Mạn. Phát những bản nhạc rộn ràng nhất, uống những ly rượu thỏa thích, hát hò nhảy múa, nhậu nhẹt đến mức cuối cùng hầu như mọi người đều say bí tỉ.

Nguyễn Ti Anh không biết từ lúc nào đã ôm lấy cột trụ trong nhà, cứng đầu không chịu buông ra, miệng còn lảm nhảm lải nhải hét lên: “Triệu An Kha, sao anh không nói gì hả! Dậy tiếp tục uống đi! Sao anh không để ý đến tôi!”

Triệu An Kha thật sự đang đứng sau lưng cô, thấy cảnh này cũng vừa buồn cười vừa đau đầu. Anh ấy trả lời rồi cố kéo cô ta ra khỏi cột, cũng ra hiệu cho Hình Sâm vẫn còn đang tỉnh táo bên cạnh, bảo rằng anh ấy sẽ đưa Nguyễn Ti Anh về nghỉ ngơi trước.

Sau khi hai người rời đi, Hình Sâm nhìn thoáng qua Kiều Nại vẫn đang cùng hát với Từ Giai Mạn và Sầm Lâm Vũ, quyết định cũng đưa cô về, dù sao thời gian đã không còn sớm nữa.

Nhưng mà khi anh vừa kéo tay Kiều Nại, cô nhìn anh với khuôn mặt đỏ ửng, rồi nghiêng đầu nói: “Ôi? Sao anh lại trông quen quen thế nhỉ…”

Hình Sâm cúi đầu: “Mới uống mấy chai rượu mà đã quên tôi rồi sao?”

Kiều Nại giơ tay lên đếm số: “Một chai? Hai chai? Ba chai?”

[Nại Nại say rượu dễ thương]

[Say rượu mà vẫn đáng yêu quá]

[Chắc là uống rượu quên tình]

Khi cô đang khua tay múa chân, Hình Sâm lấy áo khoác của mình khoác lên người cô, cũng không so đo với cô mà chỉ kiên nhẫn nói: “Đã đến giờ về ngủ rồi.”

Kiều Nại rõ ràng nghe hiểu được, thì thầm lặp lại: “Ngủ, ngủ…”

Lúc này vẫn còn tính là ngoan ngoãn, cho đến khi mở cửa ra, nhiệt độ trên đỉnh núi vào ban đêm rất thấp, gió lạnh khiến Kiều Nại rùng mình một cái. Nhưng chỉ là tỉnh táo một khoảnh khắc thôi, khi nhìn thấy trăng tròn trên trời thì cô lại cảm thấy hơi say.

Cô tự dùng tay ôm lấy chính mình và lẩm bẩm: “Lạnh quá… Muốn ngắm trăng quá…”

Nói xong, cô lại tỏ vẻ đáng thương về phía Hình Sâm, hỏi: “Anh có lạnh không?”

Thấy cô dùng đôi mắt lấp lánh nhìn mình, Hình Sâm biết ngay là cô muốn làm gì. Anh liền kéo cô quay lại trong nhà, lấy một chiếc chăn và một cái đệm ra ngoài, vừa lót đệm cho cô vừa quấn chăn quanh cô rồi cùng ngồi trên cỏ ngắm trăng.

Nhưng người say rượu làm sao có thể ngoan ngoãn nghe lời? Bởi vì Kiều Nại luôn luôn ngọ nguậy, Hình Sâm sợ cô bị cảm lạnh, tình hình nhanh chóng biến thành việc quả bóng lớn Hình Sâm quấn quả bóng nhỏ Kiều Nại.

  

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /201 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Khất Phu

Copyright © 2022 - MTruyện.net