Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Hình Sâm và Kiều Nại liếc nhìn nhau, rồi theo yêu cầu của Sầm Lâm Vũ, Hình Sâm dắt tay Kiều Nại và dẫn cô đi. Hai người cứ nắm tay nhau như vậy mà vô tư đi ngang qua Sầm Lâm Vũ.
Nhìn thấy những người khác đã đi cách xa mình hơn vài mét, Kiều Nại cũng quay đầu lại và chào tạm biệt Sầm Lâm Vũ.
Kiều Nại: “Sầm Lâm Vũ, chúng tôi đợi anh ở phía trước! Anh nhớ nhanh lên đấy!”
Sầm Lâm Vũ bối rối trả lời: “Ừ … Ừ???”
Do theo bản năng nghĩ rằng người mặc áo trắng chính là Kiều Nại, Sầm Lâm Vũ cũng chưa nhìn thấy khuôn mặt thật của bóng ma đó, mà bóng ma đó lại liên tục dùng mu bàn tay đẩy anh ấy. Vì thế, khi Sầm Lâm Vũ nhìn thấy biểu cảm của Kiều Nại, biểu cảm của anh ấy cũng giống như các khách mời ban nãy, thậm chí còn nghiêm trọng hơn, cả người như đứng chôn chân tại một chỗ, đột nhiên có cảm giác sống lưng có hơi lạnh. Nếu Kiều Nại ở phía xa kia là thật, vậy thì người đang rúc trong lòng anh ấy là ai?
[Ha ha ha ha ha ha ha ha ha, tôi buồn cười quá!]
[Đây là lần đầu tiên tôi thấy Vũ Vũ mở to mắt đến như vậy!]
[Mọi người đều tệ thật đấy, nhưng mà tôi thích như vậy lắm!]
Sầm Lâm Vũ cuối cùng cũng lấy hết dũng khí mà cúi đầu xuống. Anh ấy nhìn thấy một bóng ma đang mặc một chiếc áo choàng lớn, mỉm cười đầy hung ác với anh. Nó mở cái miệng rộng như một hố máu và ngay lập tức “nuốt” gọn cả người Sầm Lâm Vũ vào trong. Cả người Sầm Lâm Vũ đều bị bao vây bên trong chiếc áo choàng màu trắng. Anh ấy bị đè xuống đất, cơ thể bị chà xát liên tục với mặt đất.
Kiều Nại cũng ngơ ngác. Cô không ngờ là dù cùng mặc áo trắng nhưng đối phương lại có thể ăn được người? Quả thật không phải là loại ma giả như cô có thể so sánh được!
Thấy thế, Từ Giai Mạn cũng “tuyên án tử hình” cho anh ấy: “Đây là một thử thách đã được định sẵn, không thể tránh khỏi.”
Sầm Lâm Vũ: “Hu hu hu …”
[Ha ha ha, Sầm Lâm Vũ thật đáng thương!]
[Phụ nữ không cứng rắn thì địa vị sẽ không ổn định!]
[Tôi đột nhiên nghĩ đến những lời khiêu khích trước đây của Vũ Vũ với tổ chương trình, có phải đây là cách để chuẩn bị cho việc bị trừng phạt không? Tổ chương trình thật sự đã cử người đến để “xử lý” anh ấy (biểu tượng cảm xúc hình đầu chó)]
Ngay khi Sầm Lâm Vũ tưởng rằng mình không còn hy vọng cứu được nữa thì chiếc áo trắng trước mặt bỗng dưng bị vén lên. Từ Giai Mạn kéo cái người không có tiền đồ đó lên, sau đó quay đầu chạy thục mạng. Đúng lúc đó, xung quanh vang lên tiếng cơ quan chuyển động rồi đột nhiên xuất hiện một con đường mới. Các khách mời lập tức chạy về phía con đường đó. Cho tới khi mọi người đã vào bên trong hết, con đường cũng lập tức đóng lại, ngăn cách với bóng ma kia ở bên ngoài!
Hiện tại, mọi người đều đang trong trạng thái tốt, duy nhất chỉ có Sầm Lâm Vũ là có hơi chật vật một chút, nhưng điều đó cũng không làm ảnh hưởng đến sự cảm kích của anh ấy.
Sầm Lâm Vũ thật sự rất cảm động: “Giai Mạn, vẫn là em tốt với tôi nhất, tôi biết là em sẽ không bỏ mặc tôi mà.”
Các khách mời còn lại đều im lặng, có vẻ là đang cân nhắc có nên nói cho anh ấy biết rằng vừa rồi, chính Từ Giai Mạn đã nói muốn anh trải qua một chút thử thách, nên mới đến cứu anh muộn như vậy? Cuối cùng, những lời này vẫn ở yên trong bụng bọn họ. Nhìn thấy Sầm Lâm Vũ dính người như vậy, tốt nhất là họ không nên nói gì vẫn hơn.
[Từ Giai Mạn thật sự giỏi quá!]
[Giây trước vừa tát, giây sau cho một viên kẹo ngọt!]
[Giữ tay Vũ Vũ chặt quá!]
Vừa dứt lời, bốn phía xung quanh bỗng vang lên một tràng cười quái dị không biết đến từ đâu. Các khách mời lập tức im lặng, tụ lại với nhau rồi bắt đầu từ từ tiến về phía trước, quyết định rời khỏi nơi này trước đã rồi tính tiếp. Nhưng tiếng cười cứ như đã được định vị vào với họ vậy, dù đi đến đâu cũng đều nghe thấy rõ ràng. Các khách mời cẩn thận lắng nghe, cuối cùng phát hiện âm thanh dường như phát ra từ phía trên đỉnh đầu?
Nguyễn Ti Anh cảm thấy hoang mang: “Không phải chứ…”
Triệu An Kha nhíu mày: “Mọi người có nghe thấy không?”
Sầm Lâm Vũ chọn cách giả điếc: “Tôi bị điếc rồi.”
Từ Giai Mạn: “Suỵt…”
Tiếng cười này thật sự quá mức quái dị, đầy sắc nhọn và chói tai, đến mức cả nắm tay nhỏ của Kiều Nại cũng không kìm được mà nắm chặt lại, ngay cả sắc mặt của Hình Sâm cũng không tốt chút nào.
Giây tiếp theo, trước mặt các khách mời bỗng nhiên xuất hiện một cái đầu với gương mặt đáng sợ dính đầy máu đỏ xen lẫn với đen, treo lủng lẳng trước mặt bọn họ.
Các khách mời: “A a a!”
Sự xuất hiện đột ngột của cái đầu và những tràng cười ma quái khiến cho các khách mời hoảng loạn, kêu la thất thanh, ngay cả khung bình luận trên màn hình cũng không thoát khỏi sự ảnh hưởng.
[Ôi mẹ ơi! Làm tôi giật cả mình!]
[Đậu xanh, sao không có cảnh báo trước cơ chứ?]
[Mẹ nó, ai mà không sợ đến tè ra quần chứ!]
Thấy thế, Triệu An Kha lập tức cúi người lao về phía trước xông ra ngoài, còn Sầm Lâm Vũ thì đầu óc choáng váng, vội vàng chạy lùi lại, không dám tiến lên. Nguyễn Ti Anh cũng không dám tiến về phía trước, chỉ có thể đi theo Sầm Lâm Vũ mà lùi về đằng sau. Trong khi đó, Từ Giai Mạn nhanh mắt nhanh chân, cũng lao về phía trước. Trong tình huống nguy cấp đó, bốn người trong hai nhóm khách mời, đã biểu diễn một màn "cả nhà tự lo" thật sự rất ấn tượng.
[?????????????]
[Nằm ngoài dự đoán, nhưng lại hợp lý (biểu tượng cảm xúc hình đầu chó)]
[Tôi cười mất, tình huống này thực sự là quá chân thật!]
Các khách mời còn lại đều chạy nhanh như thỏ. Không thể tin nổi là hồn ma lần này có thể nói là có cập bậc BOSS và quan trọng nhất chính là, nó còn sống, thậm chí còn linh hoạt hơn khi nhảy từ trên cao xuống dưới. Ban đầu nó vốn định đuổi theo hai người ở phía trước, nhưng Triệu An Kha và Từ Giai Mạn đã chạy đến mất dạng. Sầm Lâm Vũ ở phía sau thì đột nhiên phát hiện ra một cánh cửa. Anh ấy nhanh chóng mở ra và vọt vào trong.
Nguyễn Ti Anh đến muộn một bước, nhìn thấy cái đầu của con quái vật lớn rơi xuống đất thì hoảng sợ đến mức suýt thì ngất đi. Cô ta điên cuồng đập vào cánh cửa đang đóng chặt trước mặt mình: “Rầm, rầm, rầm.” Tiếng đập mạnh đến mức dường như có thể làm hỏng cánh cửa. Sầm Lâm Vũ ở bên trong cũng bị dọa cho choáng váng, nhất thời không phân biệt được ở phía bên kia cánh cửa là người hay là ma. Sau đó anh ấy liền nghe thấy tiếng Nguyễn Ti Anh kêu: “A a a! Mau mở cửa cho tôi với!”
[Nguyễn Ti Anh bị dọa sợ đến nỗi nói không nên lời.]
[Ha ha ha, hồn đã bay đi mất rồi!]
[Nhìn cánh cửa đang chao đảo đến sắp đổ này, tôi không khỏi bắt đầu lo lắng cho Hình Sâm, dù sao thì lúc trước anh ấy đã từng nhận một cú đấm từ Nguyễn Ti Anh.]
Sầm Lâm Vũ cảm giác cánh cửa sắp bị đập vỡ tan tành. Vì lý do an toàn, anh ấy đành phải mở cửa để Nguyễn Ti Anh chạy vào, nếu không, chẳng may cánh cửa này bị hỏng thì cả hai người bọn họ sẽ “tiêu” mất!
Lúc này, quái vật vừa nhảy xuống cũng vặn cổ lại, nhận thấy những người phía sau đã trốn vào hết, vẻ mặt của nó liền có chút tiếc nuối. Nhưng sau đó, nó lại phát hiện ra, hóa ra còn một đôi “con mồi” còn sót lại?
Một con quái vật t.o lớn, đáng sợ như vậy khiến cho Kiều Nại cũng không tránh khỏi bị dọa cho sợ hãi. Cô theo bản năng, xoay người muốn chạy, nhưng đột nhiên một viên gạch nhô lên từ trên mặt đất khiến cô bị vấp và ngã nhào vào lòng Hình Sâm. Hình Sâm, vốn cũng định chạy trốn, lập tức đứng khựng lại tại chỗ không dám cử động, nhưng anh cũng không quên ôm chặt người trong lòng.
Con quái vật lạnh lùng bước về phía hai người, nó nghĩ rằng hai người này sẽ hoảng sợ và bỏ chạy. Kết quả là khi nó đi đến trước mặt hai người, Hình Sâm thì vẫn nhắm mắt lại không nhìn nó, còn Kiều Nại khó khăn lắm mới động đậy được, cũng bị Hình Sâm giữ chặt đầu. Hai người cứ thế ôm nhau rất thân mật, không hề có dáng vẻ lo lắng mà thậm chí còn rất ngọt ngào.
Nhân viên đóng vai quái vật, phụ trách việc hù dọa: “???”
Hai người cứ như vậy làm tôi cảm thấy mình rất giống một cẩu độc thân.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");